Monday, December 10, 2012

Thơ - Vùng đất sanh ra anh


 

 
Vùng đất sanh ra anh

Không phải người KonTum !
chỉ một buổi chiều dừng chân
Em ghé chơi để hồn mình đi lạc...
nhận diện anh - một trái tim cổ tích
Chẳng thể lẫn lộn vào đâu giữa muôn ngàn người.

Anh !
người trai của đất KonTum
kiên cường và bất khuất
lạ lùng và thân thuộc
Mới quen như đã biết rồi muôn kiếp trước.

Những cụm nắng reo vui_rượt đuổi nhau trên tàng cây rợp bóng
Gió thênh thang_hoan hỉ sau chuỗi ngày mưa liên miên
Chúng ta đã gặp nhau_giữa khát khao bỡ ngỡ
Nên bây giờ KonTum không ranh giới trong em.

Cùng là người Tây Nguyên
chung nắng đồi gió núi
Cũng hai mùa mưa nắng luân phiên
Chia nhau bùn đỏ lấm lem buồn tủi
Ta xẻ san nhọc nhằn - mang vác từ hôm qua.

Em không thể phân biệt ngọn gió nào đến từ KonTum - anh
Cơn mưa nào về từ em - phố núi.
Dẫu GiaLai-KonTum thành hai mảnh đời riêng lẻ rồi !

Hình như mưa KonTum dai dẳng hơn ?
Hình như gió KonTum bạt ngàn ?
Hình như nắng KonTum hanh vàng hơn nơi khác ?
Nên anh nồng nàn hơn người ta
Đa tình hơn tất cả !

Cám ơn KonTum nhé_vùng đất mẹ sanh ra anh.
Một người đàn ông như bao đàn ông trên đời
Lạ lẫm vô cùng trong cõi thơ em !

Đất KonTum nhỏ bé - sao tình anh nặng thế ?
Thành phố nhỏ xíu xiu - vẫn góp mặt anh hùng.

Không có tuổi
Chưa được đặt tên
Thì trong trái tim em thôi nhé,
KonTum là anh ! Anh hùng của chỉ riêng em.

Cám ơn mảnh đất đã ban em huyền thoại
Trân quý trái tim anh - dành cho em một nhịp đập khác thường.

Mưa phố núi 1-12-2012
 
 

2 comments:

  1. Vẫn dành cho nơi chôn nhau cắt rốn của mình những tình cảm tha tha thiết

    ReplyDelete
  2. Có ai lại không nhớ quê hương mình nhỉ ? Đi càng xa nỗi nhớ càng sâu !

    ReplyDelete