Thổn thức
Anh vẫn mãi thênh thang như biển cả ,
ru tim em, con sóng hát vỗ bờ.
Để nổi nhớ hiện hình trôi ra bể ,
em ngàn năm ôm mãi mối tình xa.
Nếu trời nắng ,
em ngóng lời gió hát.
Nhẹ tênh tênh con sóng đuổi xa bờ ,
để triền sóng vỗ lăn tăn bờ cát.
Thành lời yêu ru em nhẹ giấc trưa.
Nếu trời mưa ,
có cản lối đi về.
Em cũng sẽ như cơn mưa lặng lẽ ,
thu bóng mình - đếm sợi nhớ đong đưa.
Nếu bóng tối có làm em run rẩy...
Có thấm buồn có trống vắng xót xa.
Em vẫn nhớ những cơn mưa ngày ấy
Từng sợi rơi , giăng nổi nhớ hiền hòa.
Nếu cuộc sống vẫn vô tình như thế ?
Em thà là cô bé thích mộng mơ...
Xoè bàn tay đếm nổi sầu qua kẽ
nghe tim mình thổn thức dấu yêu xưa.
---mưa phố núi ---