- Thư tình cuối đông
Ava S. gởi Adam H.
Em sẽ viết gì cho anh bây giờ ? Sau từng ấy cái buồn mà em đã chịu . Bao nhiêu lần em đã quyết định trong đầu rằng sẽ nói ...sẽ nói ! Sao mà khó ghê gớm thế , cái lời mở đầu . Chưa bao giờ em thấy mình yếu đuối và kém ngôn ngữ như bây giờ . Chỉ một câu thô thiển " em không yêu anh nữa ! " Vậy thôi , stop mọi chuyện . Mặt trời có thể tắt , nắng thôi ấm nồng , không còn tiếng chim hót , không có hoa trên đời . Song em vẫn sống ! Vẫn sống , như con giun vẫn sống sâu trong lòng đất đâu cần ánh mặt trời .
Trời ! Chỉ có vậy thôi , sao tôi không dám nói ngay trong đêm cuối cùng ở phố khuya ngày ấy , để bây giờ ? Bóng đêm còn vẻ lãng mạn vô tư , không có những vật vả của tôi , cũng không có sự thức trắng của anh . Để làm gì vậy, chẳng có ích cho ai cả . Đêm ! Để mọi người nghỉ ngơi .
Dẫu gì thì tôi cũng phải nói ...hay hơn là để một ngày nào đó phải nghe từ miệng anh , còn gì kinh khủng hơn đối với tôi .
Tôi yêu anh hơn tất cả thứ gì mà tôi đang có , sẽ có và từng có . Còn anh ? anh có yêu tôi không , có biết cách để mà yêu tôi không ?
Có thể có ...và có thể không .Trong mắt anh có đôi lần ánh lên điều đó nhưng không ít lần tôi thấy anh xa lạ . Anh cứ như một tảng đá trầm luân và bí ẩn , ở cạnh tôi nhưng không phải của tôi ...
Anh còn nhớ rõ lần cuối tôi đi bên anh không ? Đã nắm thật chặt tay anh , đã hôn như mưa làm ấm bờ môi khô lạnh ...đã cảm nhận được nhịp đập trong trái tim hoang dã ...
Có ai hôn nhau khi chia tay không ? Chỉ mỗi tôi thôi ...vì đó là một thói quen mà tôi dành cho người đàn ông của mình . Đêm đó , tôi đã khóc thật nhiều vì tủi và vì giận bản thân mình . Tôi ghét anh lắm , ghét vô cùng . Tôi ước chi có thể giết được anh .
Sao tôi có thể để lòng mình vương vấn vì một người đàn ông khiếm nhã đến thế . Anh cũng đã tốt nghiệp đại học đấy ! Tôi quyết định im lặng để cho chính lương tri của một gã Adam tự hành hạ hắn . Tôi thà yêu chiếc bóng của một người quân tử còn hơn là gương mặt xấu xí của hắn .
Một lần nhìn thấy giỏ đồ của anh không gọn ghẽ lắm , tôi muốn giúp anh sắp xếp lại . Tò mò về con người của anh nên tôi lén mở quyển sổ nhỏ của anh xem anh viết gì trong đó . Quyển sổ gần như mới , ngay trang đầu dòng trên hết là địa chỉ của tôi . Anh không thể hình dung được cảm nhận của tôi lúc đó . Dường như thần Cupid vừa bắn vào tim tôi , nỗi tò mò bị khích thích tôi lục đọc tất cả , những trang nhật ký tràn đầy hình bóng tôi và những lá thư của tôi ép đầy trong đó . Không ! Của một cô bé viết cho một chàng lính nghèo si tình nào đó , họ yêu nhau chỉ có trăng sao là gia sản mà thôi . Vậy mà tình yêu đó lại đẹp lại thơ như tất cả những mối tình đã có trong thơ ...Tôi thấy người boải hoải và nằm vật xuống giường ...Cô bé ấy đến bên tôi và bảo : " Chị có biết vì sao tôi hạnh phúc hay không ? Vì chúng tôi yêu nhau và cố cho nhau nhiều nhất . Người nọ lại cứ muốn người kia nhận được nhiều hơn cả . Còn chị chẳng có biết yêu đâu ! Chị chẳng cho gì cả mà chỉ biết đòi . Chị chỉ là cục nợ đè nặng thêm nỗi gian nan của anh ấy . Chị là đồ ích kỷ và hay tự phụ ..." Khuôn mặt con bé trở nên méo mó , nó trêu tôi đấy ư ? Nó bé như thế mà dám dạy khôn tôi sao . Tôi thấy mình nỗi khùng, tôi muốn đấm vào mặt con bé và xé cho tan tành những bức thư ...mà vì chúng con bé đã vênh váo với tôi .
Nhưng tôi không dám , bởi tất cả đã thuộc về anh . Tôi ngẫm nghĩ và thấy con bé đúng , chắc vậy. Đêm ấy con bé còn đến bên tôi nhiều lần , bảo ban tôi đủ thứ . Tôi lại thấy mình yêu anh như xưa , như chưa bao giờ yêu đến thế !
Nhưng anh thì lại khác , càng ngày anh càng cách xa tôi . Anh trở nên u ẩn và khó hiểu hơn . Lần đi xem ca nhạc vừa rồi anh đã loé cho tôi thấy điều đó . Anh rất hay nói dối , anh cứ giả màu mè . Anh có biết tôi nghĩ gì trên suốt đoạn đường về ?
- Anh có yêu tôi như tôi ao ước .
- Anh chưa bao giờ biết yêu một cách tử tế .
- Anh có yêu nhưng bây giờ đã chán .
Trong ba giả thiết đó có hai sẻ bị loại trừ , giả thiết nào cũng ghê gớm quá . Tôi và con bé lại giằng co nhau . Anh chạy nhanh , đêm lạnh gió làm tôi sắt se tâm hồn . Tôi muốn vòng tay ôm lưng anh , ôm vào mùi da thịt đã ám ảnh tôi suốt bao năm dài . Chắc mọi thứ sẻ lại đâu vào đó ! Nhưng con bé lại xô tôi ra : " Chị không xứng ! Anh ấy là của tôi , chỉ dành cho riêng tôi ." Kết quả là sự im lặng , thắng lợi của con bé .
Để bây giờ nhận thư anh với một điều chua xót : " Anh đang buồn đừng làm anh buồn thêm ! "
Cả tôi , cả con bé ấy đều xa lạ nằm ngoài dự định và cuộc đời .
Tôi tiếc cho con bé , nó lại tiếc cho tôi . Chẳng ai trong chúng tôi có diễm phúc được làm người thương của anh . Một người thương như người ta vẫn nói : " để giảm nữa nổi buồn và niềm vui nhân đôi "
Cuối cùng xin nhường lời cho con bé . Nó mong anh giữ gìn sức khoẻ , làm việc tốt không gặp thêm một nỗi buồn nào . Cố gắng để có thể đương đầu với tất cả . Chúng tôi hôn anh thật nhiều !
Eva S. - Sài Gòn của tình yêu và nổi nhớ tháng tư năm 19...
Nỗi Nhớ Chơi Vơi
No comments:
Post a Comment