Khoắc khoải SÀI GÒN
Sao không còn là của riêng ta ?
Chiều từng chiều dạo qua từng con phố .
Nắng còn như xưa không ?
để anh ngại rát sạm má em .
Tháng tư !
cũng có thể bất chợt cơn mưa đổ .
Chẳng vội vả núp mưa đâu !
Hai đứa vẫn dầm mưa rảo chân trên phố .
Phố càng nhòa ta càng đắm say nhau ...
Tháng tư !
Nỗi khoắc khoải trong em gởi theo làn gió .
Anh Bình Dương , em Cali
vẫn chung một nỗi nhớ muộn màng .
Tình tàn , ta còn nguyên ký ức ,
xa quê hương càng đậm nỗi nhớ anh .
Nhớ cái giọng Bắc Kỳ nhè nhẹ ...
và tên anh em khắc tận đáy tim .
Xa Sài Gòn em đánh rơi kỷ niệm ,
Sài Gòn không anh còn đâu nữa Sài Gòn ?
Vẫn Sài Gòn xưa, bây giờ đổi thay nhiều quá
Về lại Sài Gòn mà vẫn không nhận ra .
Những con đường tình ta rảo bước ,
góc phố nào lỡ dở hẹn hò .
Chiều hai tám ngồi nghe anh hát ,
chưa ba mươi mà em sợ đêm đen !
Sài Gòn ơi ! Xin cứ là mãi mãi .
Đừng đổi tên - để ký ức nguyên hình .
---mưa phố núi ---
No comments:
Post a Comment