Wednesday, September 5, 2012

Truyện ngắn - TUỔI NÀO CHO NHAU


TUỔI NÀO CHO NHAU



Tùng pha hai ly cà phê đợi Trâm, chẳng biết cô nàng ăn sáng không nhỉ ? Sáng nào Tùng cũng ăn cháo mạch, gọn nhẹ. Hay cứ bắt sẵn nồi cháo đậu vậy? Bọn trẻ thì đã có pizza, bánh mì ốp la.

Trâm ra vườn hái vào một ôm hoa lớn, hoa artichoke vừa hé nụ với vài đóa hướng dương, cắm tất cả vào chiếc lọ thủy tinh lớn để ngay giữa bàn. Căn bếp sáng rực hẳn lên. Tùng trồng những thứ hoa này chỉ đợi bàn tay Trâm. Khi còn sống, Nga vợ Tùng chỉ yêu hoa hồng, hoa cúc.





- Cô muốn dùng gì vậy Trâm ?
- Sao cũng được mà, anh sao thì cứ cho Trâm vậy.

Nồi cháo vừa chín tới, Tùng múc ra từng chén nhỏ bưng ra bàn để nguội. Cháo đậu xanh dùng với đường cát trắng là món mà Tùng thường đãi bạn bè mỗi khi hội họp. Trâm thường dùng cháo kèm với ít thịt chà bông do chính cô làm thường mang theo.

- Hôm nay cô muốn đi đâu cho anh biết nhé !
- Cần đi chợ Việt anh à, em đã check qua tủ bếp nhà anh thấy thiếu rất nhiều thứ. Em phải nấu những món Bách yêu thích, sợ thằng bé thèm đã lâu...
- Bọn trẻ dậy muộn nhỉ ! Nắng đã lên thật cao rồi kia.
- Em quên chưa báo với anh, sáng nay cô cậu rủ nhau vào rừng chơi rồi. Bách soạn nhiều thứ mang theo lắm, thằng bé tháo vát nhỉ ? Anh thật khéo dạy con !
- Sao ? Cô cậu quen nhau rồi à ? Xời ơi, thế mà tôi cứ lo thằng bé vụng về làm phật lòng con bé cưng nhà cô.
- Bách ăn đứt bố đấy ! Trâm nguýt Tùng bằng đuôi mắt tình.
- Thế à ? Tùng ngắm Trâm - vẫn nét cười thèn thẹn, vẫn suối tóc buông lơi, vẫn cách nói chuyện đầy ẩn ý...
- Anh bảo này...
- Vâng ạ ! Cô đưa tay với, nhấp ngụm cà phê.
- Nếu ngày trước anh bạo mồm chút xíu... tỏ tình với em, thì em có nhận lời anh không ?
- Ơ ...Trâm cố nén không để sặc cà phê.
- Có không hả em ? Trâm !

Tô cháo nghi ngút khói, hương cà phê thơm lừng...
Đã lâu chưa có ai chu đáo với Trâm như thế. Từ lúc chia tay Khoa, Trâm một lòng lo lắng cho con. Trâm gắng sức bù đắp những thứ mà bé Nhã My còn thiếu nơi người cha. Trâm làm overtime bất cứ lúc nào có thể. Trâm không về Việt Nam, cũng không ra nước ngoài. Sau giờ làm việc về nhà ngay với con, đi theo con bất cứ nơi đâu cô bé muốn. Nhã My có những thứ mà một đứa con nít sanh ra trên đất Mỹ phải có. Cô không chối từ điều gì với con, cô quên hẳn bản thân mình. Cô cắt xén thì giờ dành cho bạn bè, không phải năm nào cô cũng tham gia họp nhóm. Cô đã quên rằng chính bản thân cô cũng cần ai đó chăm sóc bảo bọc. Năm ngoái mẹ Trâm lại đổ bệnh, cô phải đón mẹ về ở chung. Sau khi bán nhà chia cho Khoa một nữa , mẹ con cô phải dọn về một căn hộ hai phòng. Giờ có thêm bà ngoại, hai mẹ con cô phải ở chung một phòng. Công việc ở nhà thương càng ngày càng ít, giờ làm việc của cô cứ bị xén dần dần. Cô nhận thêm vai trò y tá tư gia, đến nhà riêng chăm sóc các sản phụ mới sanh, hoặc những em bé có dị tật bẩm sinh. Hết công việc là con, hết con thì quay qua mẹ. Sự bận rộn khiến Trâm mệt mỏi quay cuồng, nhưng cũng chính nó khỏa lấp nổi đau trong lòng Trâm.

Tùng kéo ghế ngồi sát bên Trâm, sát đến nổi cùi chỏ đụng vào người Trâm. Vậy mà cô vẫn yên lặng, càng ngày cô càng trở nên yên lặng.
- Trâm ơi, Nga mất đã lâu. Khoa cũng đi biền biệt, tuổi anh chất chồng, em đâu còn trẻ nữa. Chắc em hiểu lòng anh ? Ngày xưa, anh cứ do dự mãi nên vuột mất em. Hồi con gái em kiêu kỳ quá ! Lại cứ đẩy Nga cho anh.
- Vì em biết rõ Nga yêu anh.
- Còn em ? Anh thích em trước mà, thích ngay lần đầu gặp gỡ. Hôm mà hai đứa em trốn học vô sở thú chụp hình để anh bắt gặp. Bữa đó em mặc chiếc áo màu mận chín có những đốm tròn như hòn bi. Em đi đôi guốc quai trong lộp cộp khiến anh chú ý. Em không nói gì suốt buổi mà đêm đó anh không sao ngủ được.
- Anh và Nga hạnh phúc mà ! Sao lại trách em ? Thằng Bách không phải là sản phẩm của tình yêu hay sao ? Anh thật là hồ đồ, đàn ông đều thế cả ! Tham lam ...ích kỷ...

Trâm không ngờ chính mình hằn học thế. Tại nỗi uất ức đè nén đã lâu, những điều này lẻ ra nên nói với Khoa mới phải ! Tùng trầm ngâm lắng nghe Trâm, như sợ không còn cơ hội để cô mở miệng. Mấy lần gặp trước đây cô giữ khoảng cách dè dặt như những người bạn khác. Tùng chưa bao giờ quên Trâm...kể cả đêm hợp cẩn với Nga.

Nga xinh đẹp khéo léo, săn đón từng suy nghĩ của Tùng, chưa bao giờ làm trái ý Tùng. Nga yêu Tùng tha thiết toàn vẹn. Tùng cũng hết bổn phận chăm sóc Nga. Đôi lúc Tùng cũng ngờ vực chính mình, tại sao Nga chỉnh chu thế mà lòng Tùng vẫn lưu giữ hình bóng Trâm. Tùng không sao quên được đôi mắt ướt buồn buồn...Kiểu Trâm cười nghiêng nghiêng bờ tóc vén, cách cô liếc đuôi mắt mỗi khi nhìn Tùng, đôi mắt nhìn vừa xa xăm lại vừa đắm đuối. Sao Khoa lại phụ Trâm nhỉ ? Khi hay tin Trâm đi vượt biên cùng Khoa thì Tùng biết mình chẳng còn hy vọng gì nữa...

Khi bố Nga mất trong trại cải tạo, Tùng đã mạnh dạn xin cưới Nga để được chăm sóc Nga và mẹ. Mẹ Nga thương Tùng như chính con trai mình. Rồi họ dắt díu nhau ra đi, kẻ đi sau lại định cư trước. Tùng học lại ra trường làm lương cao, Nga chỉ ở nhà lo cho mẹ rồi cho Bách.

Trâm và Khoa kẹt ở trại tỵ nạn hết 3 năm, sang đến Mỹ lại ở vùng tuyết lạnh, 5 năm sau mới về Cali. Hồi xưa Khoa đẹp trai lắm ! Ai cũng ngạc nhiên khi Khoa chọn Trâm mà không phải một dung nhan kiêu sa khác, khiến nhiều bóng hồng đau khổ thất vọng. Ba năm trước Khoa bị thất nghiệp, rồi nghe lời bạn bè rủ rê góp vốn về Việt Nam làm ăn. Môi trường cũ đã khiến bản năng đa tình của Khoa thức dậy. Khoa đòi ly dị và chia tài sản, bạn bè khuyên can thế nào cũng không xong. Còn Trâm thì buông trôi số phận, thế là hết ! Ai giữ được lòng của kẻ muốn ra đi ? Giữ làm gì một tình yêu đã nhạt nhòa hương lửa. Trâm mặc kệ đời, phó thác tình, nhắm mắt lê chân. Đêm đêm lặng lẽ ngắm con mà khóc. Bé Nhã My giống cha y đúc, giống lời ăn tiếng nói, giống cả sở thích ăn uống vui chơi. Cô bé coi cha như ngẫu tượng của mình. Trâm yêu Khoa như tín đồ yêu tín ngưỡng. Nàng cứ tưởng tình yêu là duy nhất, bất tử và không thể thay thế.

- Khoa còn liên lạc với em không , hở Trâm ?
- Dạ , ảnh vẫn gọi về luôn. Ảnh nhớ bé Nhã lắm nhưng nó không chịu tha thứ cho bố . Con bé chặt lòng chặt dạ quá à !
- Còn Trâm ? Em vẫn yêu và chờ đợi Khoa sao ?
-...
- Nếu em yêu Khoa, sao không tìm cách giữ Khoa lại.
-...
- Thôi ăn cháo đi em ! Rồi anh đưa em đi chợ.

Trâm nhỏ nhẻ ăn từng muỗng cháo. Đậu vừa thơm vừa bùi. Cháo nấu vừa chín tới, hạt gạo bung hoa. Tùng khéo lắm. Đàn ông mà khéo léo thế này sao lại bạc phước nhỉ ? Dù không muốn trả lời những câu hỏi của Tùng, Trâm vẫn thích nghe anh nói. Giọng Tùng ấm và trong, khác với giọng Khoa khàn đục trầm bổng. Khoa có duyên ăn nói, lời lẻ rất thu hút. Trâm cứ răm rắp nghe theo không sao cưỡng lại được. Lúc nào Khoa cũng đúng ! Đúng cả khi bỏ rơi Trâm.

" Em, trái tim anh đã giữ hình bóng khác. Chúng ta không thể nào hành hạ nhau. Anh không cho phép mình cứ lừa dối em mãi. Hãy hiểu cho anh ! Anh đã từng rất yêu em. Anh cũng sẻ mãi mãi quý mến em vì em là người vợ tốt nhất mà trời ban cho anh. Chỉ tại trái tim anh khốn khổ, nó khiến anh đa tình. Nếu em thương yêu anh, hãy thông cảm cho anh, thỏa nguyện cho anh nha Trâm."

Khoa đặt Trâm vào khuôn vàng thước ngọc, dẫn dắt con chiên vào một thứ tín ngưỡng đầy mê hoặc của giáo chủ khiến Trâm không còn đường để thoát ra.
Trâm chỉ còn biết trốn vào sự yên lặng, bận rộn mà yên lặng để không thấy mình đang vẫy vùng...Trâm cũng thèm được gào thét...đập phá...thèm được phản kháng lại những làn roi nghiệt ngã đang quất xuống tâm hồn mình.

Nghĩ cho cùng, tình yêu chỉ là điều ảo tưởng. Là thứ mà con người đặt để rồi gán cho nó bao nhiêu là mỹ từ. Tình yêu là gì ? Có ai nắm bắt được nó không ? Hay nó có cánh tự biết bay tứ tung. Sao Khoa có thể phụ rẫy vợ con ? Sao Tùng có thể sống bên Nga mà lòng nghĩ đến một người đàn bà khác ? Nếu Tùng không yêu Nga thì lấy Nga làm chi ? Đàn ông rất giả dối ! Họ giả dối từ lời ăn tiếng nói, cả ánh mắt nhìn. Ngày xưa tại sao Khoa lại chọn Trâm giữa những người đàn bà khác ?

Đã lâu Trâm không dám nghĩ tới đàn ông nữa. Cả đời cô cũng chẳng biết cha mình là ai ?

- Em no rồi ạ ! Em vào phòng chuẩn bị tí nhé ! Chờ em khoảng 15 phút nghe anh Tùng .
- Cứ thong thả thôi em, chờ em cả đời ấy chứ !
Trâm lại nguýt Tùng bằng ánh mắt đuôi dài ngày xưa. Cái ánh mắt đã ám ảnh Tùng suốt bao năm dài.

Tùng đứng dậy tìm chiếc CD cũ bỏ vào máy.
Giọng rề rà của chàng ca sĩ phát âm theo kiểu cách Luôn Đôn xa xưa ...nghe não nề...mà say sưa thế !

" if you miss the train I' m go,
you will known that I'm gone.
You can hear the whistle blow
a hundred miles.
A hundred miles ...a hundred miles..."

Bài hát nhắc Tùng về một thời Sài Gòn vừa đổi tên thay áo...

Đã bao nhiêu lần Tùng cứ đi qua đi lại trước ngõ nhà Trâm mà không dám vào. Tùng rất muốn thổ lộ lòng mình cho Trâm hiểu lại sợ câu chối từ. Tùng không biết ăn nói khéo léo như Khoa. Ở Khoa cái gì cũng nổi trội. Khoa đàn hay hát giỏi lại đẹp trai hơn Tùng. Tùng biết Nga thích Tùng, nhưng lòng Tùng hay hướng về Trâm. Chỉ có một lần duy nhứt Tùng gặp Trâm riêng lẻ. Bữa đó tình cờ chạy honda ngang đường Hai bà Trưng bên Tân Định, Tùng gặp Trâm tan lễ nhà thờ. Mời Trâm vào quán nước lòng Tùng mừng khấp khởi, cơ hội thật tốt...

- Trâm nghĩ sao về anh ?
- Sao ? Là sao ạ ?
- Em có thích anh không ?
Trâm cúi đầu vân vê vạt áo dài, mãi vẫn không lên tiếng. Ly kem chảy tan thành nước, lòng Tùng cũng tan chảy như kem. Tùng đoán nàng mắc cỡ, nên kiên nhẫn ngồi chờ , kêu cho mình ly đen đá thứ hai.
Trời chiều mát mẻ , Tùng rủ Trâm ra sông Sài Gòn chơi. Có lẻ khung cảnh hữu tình sẽ cho Trâm can đảm. Dù gì cũng phải nghe câu trả lời của nàng mới hay...
- Trâm rảnh không ? Anh đưa đi hóng mát.
- Anh ạ, em đã có hẹn với anh Khoa. Em chỉ ngồi với anh tí nữa là phải về rồi.
- Em thích Khoa thật à ? Từ hồi nào vậy ?
-...
- Khoa có tốt với em không ?
- Tháng sau em ra đi với ảnh đấy ! Không biết còn cơ hội gặp lại anh và Nga không ? Anh hãy tốt với Nga, anh nhé !

Thế là hết ! Làm gì còn cơ hội. Mà Trâm đã chắc đâu cho Tùng cơ hội ?

" hundred miles ...that I'm gone ..."

Tình yêu ? Cứ như là trò chơi đuổi bắt. Nếu ngày trước Trâm chọn Tùng mà không phải Khoa ? Liệu Tùng và Trâm có hạnh phúc bên nhau ? Trâm khỏe mạnh hơn Nga, Trâm không bỏ rơi Tùng giữa đường. Tùng có thể là bố của Nhã My hay là bố của Bách đây ? Chà ! Nếu cả hai đứa nó thì hay biết mấy. Tùng rất mê con, khao khát có nhiều con mà Nga thì yếu đuối quá. Có được Bách thì đã là may mắn. Tùng rất thích có con gái, con gái dịu dàng thùy mị, con gái nhỏ nhẻ thường quyến luyến bố. Bách thương bố nhưng không gần gũi lắm.Có khi cả tháng cha con không gặp mặt nhau. Nhớ con, Tùng mò lên San Francisco tìm, cha con uống với nhau ly cà phê rồi Tùng lủi thủi ra về. Thằng bé độc lập quá như không cần có bố ở bên. Giá mà Tùng có một đứa con gái như Nhã My căn nhà này sẽ đỡ hiu quạnh biết mấy. Tùng thèm nghe tiếng con gái nhõng nhẻo, thích nhìn thấy con gái điệu đà, và sẵn sàng chi tiền đưa con đi shopping dạo phố.

Tuổi tác chất chồng, lòng Tùng càng trống trãi. Đôi lúc ra phố thấy cảnh vợ chồng người ta đề huề, lòng Tùng lại rúng buồn. Nỗi buồn cứ râm ran rỉ rả cả ngày...cả tuần không dứt ra được. Nơi làm việc của Tùng cũng có vài cô bạn độc thân. Nhưng họ quá xa lạ ! Họ được sanh ra ở những nơi khác, họ quá trẻ hoặc quá già, quá hiện đại hoặc quá khô khan. Tùng chỉ ước mong một người đàn bà sẽ đi cạnh đời mình như một người bạn cùng gu thẩm mỹ với mình. Cùng trình độ , cùng hoàn cảnh, và quan trọng nhất là có chút gắn bó với khung trời cũ...để cùng tưởng nhớ ...để cùng sớt chia ...để bù đắp...để ...và để !

Trâm ơi ! Tôi biết em đã khóa cửa lòng mình. Em như con chim nhỏ bị thương, thấy cành cây cong hoảng sợ. Tôi khác Khoa, khác cả những đàn ông khác. Cũng như em trong mắt tôi, em đâu có giống ai. Sao em lại không phải của tôi ? Tôi ngẫm mình cũng đâu thua kém ai. Sao em không cho tôi, cho chúng ta một cơ hội hả Trâm ?

Tình yêu là trò chơi của tuổi trẻ ! Cái mà anh cần bây giờ là một tình bạn, tình thân thắm thiết, tin cậy để chúng ta trãi nốt cuộc đời này. Em cứ lủi thủi một mình như thế, dẫu tháng rộng ngày dài cũng nhạt nhòa bóng mây.

Có đôi chim chíu chít ngoài kia. Chúng gù nhau âu yếm. Chúng không sợ nắng, sợ gió. Chúng có cuộc sống ung dung tự tại. Chúng không cần biết ngày mai sẽ ra sao. Sao con người lại cứ phải đương đầu với những khúc mắt của cuộc đời, mà không được như loài chim kia vô tư chắp cánh ?





Tùng bước hẳn ra sân ngắm làn nắng rực rỡ đổ xuống nông trại. Nắng to thế này nho lại được mùa, sẽ rất ngon ngọt. Nho từ nông trại Tùng trồng rất được ưa chuộng, bởi Tùng vẫn quy hoạch nó theo lối tự nhiên. Tùng giữ nông trại này chẳng vì lợi tức. Tùng yêu nông trại này như đã yêu Sài Gòn, yêu Trâm, yêu sân trường bách khoa ngày cũ. Tùng sẽ còn yêu, còn gắn bó, và còn chờ đợi.

Mưa pho nui 8-8-2012




No comments:

Post a Comment