Thursday, September 13, 2012

Thơ - Vac an dem

KHỞI ĐẦU VÀ KẾT THÚC

Khi Tôi nhóm lên bếp lửa đầu tiên trong thạch động
Bằng sức nóng ma sát giữa hai que cây
Đem lưỡi rìu sơ khai ra mài
Con sói tiền sử bất giác tru lời tang khúc
Hàng cổ thụ tiên tri lên tiếng khóc
Hiểu đời sống thảo mộc không còn sở hữu giấc mơ trường sinh
Và ngọn núi tự cắt lưỡi để linh hồn dãy đồi rút lui vào lặng thinh.

Khi họ gọi tên Tôi là Albert Einstein
Là Thomas Edison, là Alfred Nobel, là chất nổ
Là đập thủy điện, là thuốc trừ sâu, là vân vân trăm nghìn tên khác nữa
Ngọn gió thiên niên mất chốn ẩn cư
Vầng trăng vàng đêm thất tiết bài thơ
Bao sóng vỗ tự trầm vào biển cả
Gia tài mẹ, còn chăng, chỉ lềnh khênh những phố nhà vừa giải tỏa
Ngỗn ngang vôi vữa bê tông
Mặt đất trở mình nằm tưởng niệm dòng sông …
ĐCĐ


 
 
CHẺ

Cầm dao chẻ tóc làm đôi
Chẻ khóc làm tám chẻ cười làm tư
Rồi thêm đem mớ danh hư
Cầm dao chẻ cái hình như thất tình

Cầm dao chẻ thuở tươi xanh
Chẻ con sông chảy ngon lành em cho
Chẻ vết chân đất lò cò
Ấu thơ ăn gió diều no cánh chuồn

Cầm dao chẻ chiếc trăng tròn
Chẻ tuổi mẹ ướt cong đòn gánh vuông
Nay em phố mai ta phường
Bôi mày vẽ mặt diễn tuồng nhớ thương

Cầm dao chẻ hột mưa tuôn
Buột lên tay muộn bớ hường nhan ơi …
ĐCĐ

 

 
NÀY EM, THÔI HÃY ...

Chẳng nhớ ai buông anh vào cảnh giới này
Có thơ có nhạc
Thất ngôn, tứ tuyệt và lục bát …
Cả cách viết không vần thoải mái tự do
Trán anh chưa hằn ngang dọc vết âu lo
Huyền diệu ghé vào, em, buổi cỏ

Gối đầu lên thương yêu, anh tìm giấc ngủ
Thở ca dao hương thị hương chanh
Giữa một thế giới đau đớn thức canh
Đồng hồ điểm từng giờ tàn hoại
Rừng chặt đốn, biển nguồn xâm hại
Tham vọng treo thanh gươm bén trên đầu

Mắt em hiền sao cứ đâu đâu
Ám ảnh chi một ngày không vũ trụ
Hãy nghe anh học lời con chim nhỏ
Hót thản nhiên, dù đang hót trong lồng
Học loài nai thích thú chạy long nhong
Dù chốc nữa là mồi ngon đặc sản

Tránh sao thoát bốn bề tầm đạn ngắm
Mà chính số phận ta là kẻ xiết cò
Hãy hôn nhau chia lấy mỗi cơn ho …
ĐCĐ
 
TỰ DƯNG NHỚ HOÀNG THỊ VÂN

Tự dưng chân bước vỉa hè
Miệng ngậm đầy nhóc bùa mê ngải trầm
Tay bưng hũ cốt tình câm
Trái tim ngưng đập từ lầm lẫn nhau

Chắc gì trầu đã nợ cau
Ta nâng chiếc lá không màu rất thu
Nhốt vào con mắt chưa mù
Đeo gông làm một gã tù nhân ngoan

Tự dưng hồn phách tan hoang
Phố chiều lạc giữa vô vàn phù hoa
Lâm râm mấy khúc sến ca
Chờ mây em thả cuộc mưa tẩy trần

Tự dưng nhớ Hoàng thị Vân …

ĐCĐ


No comments:

Post a Comment