MÙA TỰU TRƯỜNG
Đã bước vào tháng chín, Cali vào thu, một vài cơn gió thoảng se se cái lạnh mát mẻ dễ chịu.Mùa tựu trường, những đàn chim non chíu chít bay về lại sân trường. Các chú ve sầu -chắc đã mất dạng trên những vòm phượng vỹ Sài Gòn thương yêu năm nào. Phượng Tím Cali như đang phai nhạt dần hương sắc. Những cơn gió heo may đã về lại chốn này, thổi bay những tàn phượng tím rụng đầy trên thảm cỏ, trường vắng lại bắt đầu xôn xao. Những vạt áo tươi màu, rực rỡ rồi sẽ tề tựu về cả đây. Ươm đầy thương nhớ, mong thu về, để những vạt cỏ được tắm đẫm trong sương thu.
Sân trường Bùi thị Xuân xưa, giờ còn chăng những đôi mắt nai hiền bỡ ngỡ. Còn chăng những bờ tóc xõa lóng lánh thơ ngây ?
Kỷ niệm ? sao như vẫn đong đầy trong nổi nhớ.
Kỷ niệm ? sao như vẫn đong đầy trong nổi nhớ.
Trường làng tôi ,cây xanh lá vây quanh ,muôn chim hót vang lên êm đềm.Lên trường tôi con đê bé xinh xinh ,lan qua đám cây xanh ,nhẹ lướt !...
Mai Chân nè ! bữa trước bồ hỏi Mưa có còn nhớ lần hội diễn văn nghệ toàn trường niên khóa 84-85 không ? nhớ chứ Mai Chân, nhớ chết đi được ấy chứ ! không biết bồ kiếm đâu ra tà áo dài màu hồng phấn cũ xì cho Mưa mặc đó. Aó của bồ đẹp hơn làm mình cứ phụng phịu giận hờn không muốn ra sân khấu.Thầy chủ nhiệm giới thiệu đến lần thứ ba, bồ vừa đi vừa lôi cổ mình ra sân khấu. Khán giả ngồi ở dưới cười ran, bồ thì cao lêu ngêu, ngực xẹp lép trong tà áo dài tím Huế kiêu kỳ. Mặt bồ cứ nghênh lên ra dáng chị cả, còn mình bé tí tẹo như cái kẹo bọc giấy hồng. Tà áo còn dài hơn thân người, mình đi mà cứ sợ vấp té. Sân khấu bằng gỗ ghép mình đi guốc cao gót, sợ ơi là sợ ! Mình khớp đến nỗi hát chẳng ra lời, bồ cứ hích vai mình mãi, sao bồ lại có được dạn dĩ và tự tin đến thế. Nhờ vậy mà cứu mình. Nữa bài đầu coi như bồ đơn ca, nữa sau mình mới bắt kịp hát bè theo bồ. Bữa đó không biết Luân Vũ nhà ta ăn trúng thứ gì mà ổng đàn quá tới. Bài hát còn chưa dứt nhịp, thì khán giả đã vỗ tay như pháo. Không phải vì tụi mình hát hay... mà vì...diễn...coi ngộ quá. Còn đoạt giải ba khuyến khích mới bảnh chứ. Tụi bên lớp P cứ là tức cành cạch...nhớ ghê luôn hỉ ?
Sau buổi biểu diễn đó thì bộ tam tụi mình thân hơn bao giờ hết. Trường làng tôi đã trở thành bài hát hiệu của lớp.Bọn mình đi tới đâu cũng bắt Luân Vũ phải vác theo cây đàn. Sông Biên Hòa, núi Bửu Long, suối Tiên, suối Lồ ô... đâu đâu cũng in dấu chân bọn 12a bọn mình.
Mai Chân bây giờ là đại gia của rừng phong, ấm êm một cõi, sắc nước hương trời còn hơn cả ngày xưa, thời con gái !
Mưa tui là kiết gia của Little Sài Gòn, nhàn nhạt đời mưa gió. Nhan sắc cũng thường thường chẳng thêm tí nào, có hơi phệ...hơn chút xíu.
Luân Vũ vẫn đẹp trai như xưa, còn là độc thân quý tộc của xứ tuyết Chicago. Vẫn đều đều mỗi năm một chuyến về thăm trường xưa phố cũ.
Chỉ còn hai tuần nữa thôi, chàng cũng sẽ giả từ kiếp cô độc. Sẽ về Nha Trang cưới vợ nhí...đã ha ! Cô vợ bé tí ti vậy không biết...mần chi được vậy ta ? thiệt ngày anh 22 tuổi em mới vừa chào đời...nay anh đà bốn mấy ta mới cưới nhau thôi...Rồi anh 60 tuổi em vẫn còn phơi phới...
Đừng giận mình Luân Vũ nhé ! bữa hôm trên facebook chat với bạn, Mưa có đặt vấn đề, sợ rằng cô bé đó chỉ có thể chia vui cùng bạn, lại không thể xẻ nhọc nhằn. Bạn chưa bao giờ lập gia đình nên chưa hiểu hết điều mình nói. Mình đã thâm niên 17 năm trường rồi bạn ơi ! ngọt bùi cay đắng ta nếm đủ, biết quá nhiều rồi còn gì. Tình yêu chỉ đẹp lúc ban đầu, khi bước vào hôn nhân sẽ tụt lại hàng thứ yếu. Không có gì quan trọng hơn là sự chia xẻ cảm thông đồng điệu. Cũng là Đinh Mùi mà sao ông khờ câm vậy không biết ? Nhan sắc của người con gái cũng mong manh chóng vánh như hàng cây đang trút lá ngoài kia.Tánh ông xưa nay có ai hiểu hơn tui được, Luân Vũ nhút nhát ủy mị như con gái, lại ít nói kín đáo, thích suy gẫm nhiều hơn là đối thoại. Nhiều lúc nói chuyện với ông mà tui cảm tưởng như mình là chị hai nói chuyện cùng cậu bé vậy. Người gì mà ngố, nói chi cũng cười trừ, tức cành hông. Nữa có bị vợ nhí ăn hiếp, đừng làm rộn tui hà ! Không vấn kế đâu, cho chết - biểu ham vợ nhí.
Sáng nay Mưa làm siêng chút xíu , dậy sớm chút ghé trang Bùi thị Xuân để lại vài bài thơ nho nhỏ cho các bạn đó ! bộ Luân Vũ nhớ thơ tui lắm sao?
Vừa vắng người ta có vài tuần thôi là kêu rầm nhặng xị. Người ta còn nhiều việc phải làm mà, quỡn đâu lo post thơ cho ông đọc. Xí...! thấy ghét. Còn không lo mà họa thơ tui cho hay, ở đó mà ấm ớ. Mai mốt ông rước vợ qua bên này, hổng chừng còn hông được phép đọc thơ tui nữa đó !
Sao đàn ông con trai mấy ông sợ vợ dữ vậy ? Vợ, chứ đâu phải má, ông nào ông nấy cứ lấp ló như con chuột nhắt, rầu mấy ông ghê !
Coi Mưa nè, ngon lành hông ? chồng Mưa cũng thuộc loại bảnh trai chứ bộ.
Vậy mà cưng Mưa số dách. Ông bà mình nói con người ta hơn nhau ở cái đức. Mưa tôi lúc nào cũng ngoan hiền , có bao giờ lấn lướt ai đâu. Có sao nói vậy người ơi, không hề biết xảo trá là chi. Bởi vậy tha hồ mà hưởng phước, mỗi tội nghèo...nghèo nhứt lớp mình , nghèo nhứt Bolsa luôn...hahaha... Ta nghèo nhưng ta rất vui , cả đời chẳng sợ trộm cắp.
Ta xấu gái nên chẳng sợ ai gạt tình. Ta vô tư nên chẳng bao giờ mất hy vọng. Càng già lại càng thấy mình phúc hậu nữa nè ! hihihi...
Trường làng tôi,hai gian lá đơn sơ ,che trên miếng sân vuông mơ màng.Trường làng tôi không giây phút tôi quên ,nơi sống bao kỷ niệm ngày xanh.Nơi sống bao mái đầu xanh màu.Đời vui như bao lá xanh ,lá xanh...
Mai Chân nè ! bữa trước bồ hỏi Mưa có còn nhớ lần hội diễn văn nghệ toàn trường niên khóa 84-85 không ? nhớ chứ Mai Chân, nhớ chết đi được ấy chứ ! không biết bồ kiếm đâu ra tà áo dài màu hồng phấn cũ xì cho Mưa mặc đó. Aó của bồ đẹp hơn làm mình cứ phụng phịu giận hờn không muốn ra sân khấu.Thầy chủ nhiệm giới thiệu đến lần thứ ba, bồ vừa đi vừa lôi cổ mình ra sân khấu. Khán giả ngồi ở dưới cười ran, bồ thì cao lêu ngêu, ngực xẹp lép trong tà áo dài tím Huế kiêu kỳ. Mặt bồ cứ nghênh lên ra dáng chị cả, còn mình bé tí tẹo như cái kẹo bọc giấy hồng. Tà áo còn dài hơn thân người, mình đi mà cứ sợ vấp té. Sân khấu bằng gỗ ghép mình đi guốc cao gót, sợ ơi là sợ ! Mình khớp đến nỗi hát chẳng ra lời, bồ cứ hích vai mình mãi, sao bồ lại có được dạn dĩ và tự tin đến thế. Nhờ vậy mà cứu mình. Nữa bài đầu coi như bồ đơn ca, nữa sau mình mới bắt kịp hát bè theo bồ. Bữa đó không biết Luân Vũ nhà ta ăn trúng thứ gì mà ổng đàn quá tới. Bài hát còn chưa dứt nhịp, thì khán giả đã vỗ tay như pháo. Không phải vì tụi mình hát hay... mà vì...diễn...coi ngộ quá. Còn đoạt giải ba khuyến khích mới bảnh chứ. Tụi bên lớp P cứ là tức cành cạch...nhớ ghê luôn hỉ ?
Sau buổi biểu diễn đó thì bộ tam tụi mình thân hơn bao giờ hết. Trường làng tôi đã trở thành bài hát hiệu của lớp.Bọn mình đi tới đâu cũng bắt Luân Vũ phải vác theo cây đàn. Sông Biên Hòa, núi Bửu Long, suối Tiên, suối Lồ ô... đâu đâu cũng in dấu chân bọn 12a bọn mình.
Mai Chân bây giờ là đại gia của rừng phong, ấm êm một cõi, sắc nước hương trời còn hơn cả ngày xưa, thời con gái !
Mưa tui là kiết gia của Little Sài Gòn, nhàn nhạt đời mưa gió. Nhan sắc cũng thường thường chẳng thêm tí nào, có hơi phệ...hơn chút xíu.
Luân Vũ vẫn đẹp trai như xưa, còn là độc thân quý tộc của xứ tuyết Chicago. Vẫn đều đều mỗi năm một chuyến về thăm trường xưa phố cũ.
Chỉ còn hai tuần nữa thôi, chàng cũng sẽ giả từ kiếp cô độc. Sẽ về Nha Trang cưới vợ nhí...đã ha ! Cô vợ bé tí ti vậy không biết...mần chi được vậy ta ? thiệt ngày anh 22 tuổi em mới vừa chào đời...nay anh đà bốn mấy ta mới cưới nhau thôi...Rồi anh 60 tuổi em vẫn còn phơi phới...
Đừng giận mình Luân Vũ nhé ! bữa hôm trên facebook chat với bạn, Mưa có đặt vấn đề, sợ rằng cô bé đó chỉ có thể chia vui cùng bạn, lại không thể xẻ nhọc nhằn. Bạn chưa bao giờ lập gia đình nên chưa hiểu hết điều mình nói. Mình đã thâm niên 17 năm trường rồi bạn ơi ! ngọt bùi cay đắng ta nếm đủ, biết quá nhiều rồi còn gì. Tình yêu chỉ đẹp lúc ban đầu, khi bước vào hôn nhân sẽ tụt lại hàng thứ yếu. Không có gì quan trọng hơn là sự chia xẻ cảm thông đồng điệu. Cũng là Đinh Mùi mà sao ông khờ câm vậy không biết ? Nhan sắc của người con gái cũng mong manh chóng vánh như hàng cây đang trút lá ngoài kia.Tánh ông xưa nay có ai hiểu hơn tui được, Luân Vũ nhút nhát ủy mị như con gái, lại ít nói kín đáo, thích suy gẫm nhiều hơn là đối thoại. Nhiều lúc nói chuyện với ông mà tui cảm tưởng như mình là chị hai nói chuyện cùng cậu bé vậy. Người gì mà ngố, nói chi cũng cười trừ, tức cành hông. Nữa có bị vợ nhí ăn hiếp, đừng làm rộn tui hà ! Không vấn kế đâu, cho chết - biểu ham vợ nhí.
Sáng nay Mưa làm siêng chút xíu , dậy sớm chút ghé trang Bùi thị Xuân để lại vài bài thơ nho nhỏ cho các bạn đó ! bộ Luân Vũ nhớ thơ tui lắm sao?
Vừa vắng người ta có vài tuần thôi là kêu rầm nhặng xị. Người ta còn nhiều việc phải làm mà, quỡn đâu lo post thơ cho ông đọc. Xí...! thấy ghét. Còn không lo mà họa thơ tui cho hay, ở đó mà ấm ớ. Mai mốt ông rước vợ qua bên này, hổng chừng còn hông được phép đọc thơ tui nữa đó !
Sao đàn ông con trai mấy ông sợ vợ dữ vậy ? Vợ, chứ đâu phải má, ông nào ông nấy cứ lấp ló như con chuột nhắt, rầu mấy ông ghê !
Coi Mưa nè, ngon lành hông ? chồng Mưa cũng thuộc loại bảnh trai chứ bộ.
Vậy mà cưng Mưa số dách. Ông bà mình nói con người ta hơn nhau ở cái đức. Mưa tôi lúc nào cũng ngoan hiền , có bao giờ lấn lướt ai đâu. Có sao nói vậy người ơi, không hề biết xảo trá là chi. Bởi vậy tha hồ mà hưởng phước, mỗi tội nghèo...nghèo nhứt lớp mình , nghèo nhứt Bolsa luôn...hahaha... Ta nghèo nhưng ta rất vui , cả đời chẳng sợ trộm cắp.
Ta xấu gái nên chẳng sợ ai gạt tình. Ta vô tư nên chẳng bao giờ mất hy vọng. Càng già lại càng thấy mình phúc hậu nữa nè ! hihihi...
Trường làng tôi,hai gian lá đơn sơ ,che trên miếng sân vuông mơ màng.Trường làng tôi không giây phút tôi quên ,nơi sống bao kỷ niệm ngày xanh.Nơi sống bao mái đầu xanh màu.Đời vui như bao lá xanh ,lá xanh...
Nói nhỏ cái này với Luân Vũ nha ! hồi xưa tui cũng mết ông dữ lắm đó. Ai biểu ông đẹp trai...con trai mà cặp mắt cứ ướt rượt...mơ huyền mờ. Nhưng tui cũng giận ông lắm, ham chơi hơn học. Cũng may mà tui có anh H.bản lãnh hơn ông nhiều, so với anh H. ông còn thò lò mũi xanh...khà khà.
Nói ra điều này coi như món quà tặng ông trước khi cưới vợ đó nha !
Tiếng đàn của ông thì nhứt thiên hạ, sau này tui cũng từng hát với nhiều tay đàn, gần đây thì không còn cơ hội nữa, chỉ là karaoke thôi.Trong lòng của Mưa tiếng đàn của Luân Vũ là mượt nhứt, cũng như trong lòng ông, thơ của Mưa là cute nhứt, vậy thôi !
Hy vọng là tiếng đàn của ông và dòng thơ của tui cứ mãi mãi tự nhiên và trong sáng như tình bạn của bọn mình, quý giá thay, gần 30 chục năm, ít sao ?
Mai Chân ! không được ghen với Mưa đâu nha, bởi vì bồ dữ như bà chằn lửa vậy. Mấy anh con trai lớp mình gặp bồ cứ như gặp thái hậu Dương Vân Nga. Ai biểu? con gái chi mà sắc sảo quá ! chỉ có Mưa là hiểu bồ nhứt thảy, bồ chỉ ngầu nơi khóe môi thôi, còn tâm lành như bụt vậy. Nếu không sao tụi mình còn gắn bó đến bây giờ?
Nhân đây mình cũng có vài lời cảm ơn chân tình của Mai Chân dành cho các bạn bè còn lại bên VN nhé ! cũng may mà lớp mình có một đại gia tâm từ bi như bồ, nghèo như mình - chỉ có cái miệng hô hào là giỏi thôi.
Cảm ơn tất cả đóng góp của Mai Chân dành cho bạn bè , cũng như của tất cả các bạn dành cho Bùi thị Xuân yêu dấu . Mãi mãi, Trường Làng Tôi là nhạc hiệu trong lòng bọn mình nhé. Nào ,các bạn hãy cùng Mưa hợp ca thêm một lần nữa nào ! Hát cho thật to lên và phải nhịp nhàng mới đúng.
Trường làng tôi nay vang tiếng ê a, nay in bóng bao em nô đùa
Trường làng tôi không giây phút tôi quên, dù cách xa muôn trùng
trường ơi !
Mưa phố núi tháng 9 -2011
Mưa phố núi từng học Bùi Thị Xuân, vậy có học thầy Nguyễn Ngọc Lãm GV toán không? Ông anh hai của mình đó, nghỉ hưu rồi trở tính khó ra phết, em út chạy mất dép...
ReplyDeleteCó thưa Anh ! Hình như thầy ốm yếu hom hem gầy nhom. Mpn không được học với thầy Lãm . Thầy dạy toán của tụi em thời đó là Vưu Hữu Hào người SG . Chúng em vẫn liên lạc thầy trên facebook.
ReplyDeleteMưa viết hay lắm ! đọc thấy thương và nhớ quá chừng Mưa ơi ! Ngôi trường ngày xưa của tụi mình... Một trời kỹ niệm.... Ốc cám ơn Mưa nhiều nhiều !
ReplyDelete