Thursday, March 22, 2012

Truyện ngắn -Hương biển


Hương biển 

Chàng đang cố thu bóng nàng , nhỏ nhoi và đơn lẻ .Chiếc máy quay phim Digital chàng mua từ một cửa hiệu ngay tại phố biển này . Đã lâu , chàng chưa từng gặp lại hình ảnh một người đàn bà nhỏ bé , mong manh đến thế ! Chàng là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư thích ngao du đây đó trong những lúc nhàn rỗi . Hành lý chàng gọn nhẹ nhưng không thể thiếu máy quay phim chụp ảnh .Riêng với người đàn bà này chàng không muốn dùng ống kính chuyên nghiệp thường ngày . Chàng mua chiếc máy Nikon mới tinh này chỉ để thu bóng nàng . Chiếc máy ảnh gọn nhẹ , đa năng , bé bỏng như cái bóng của nàng đang lang thang ngoài kia . Nếu bị nàng bắt gặp chàng còn biết đường mà chối .

Đã 3 ngày nay ,cứ khoảng 5 giờ chiều nàng xuất hiện , cỡi bỏ dép nàng đi vơ vẩn dọc mé biển . Thỉnh thoảng , nàng dừng lại cuối xuống cát tìm kiếm cái gì đó , một vỏ sò xinh đẹp chăng ? Có lúc nàng dùng hết sức quăng nó ra thật xa ...Gương mặt nàng thanh thản , vóc dáng tròn trịa hừng hực sức sống , mái tóc xõa dài tự nhiện. Những bước chân vững vàng in dấu trên cát ...

Chàng tự hỏi , nàng là ai ? sao có sức lôi cuốn chàng đến thế . Chàng tự cho mình là một kẻ từng trải , một kẻ lãng tử đã đưa chân gần như khắp nơi . Là đàn bà hay con gái ? Sao lại đến đây một mình , nàng không đến để tắm biển , không dừng chân vào quán uống nước .
Có vẻ như cô nàng đang hát . Quá xa để chàng nghe được giọng nàng . Khó mà đoán được cô ta bao nhiêu tuổi , có thể 30 -40 -hoặc 50 ?
Đàn bà thời nay biết cách làm đẹp , biết cách tập thể dục để giữ thân hình . Với những phương pháp thẫm mỹ hiện thời đàn bà có thể trẻ hơn 10-15 tuổi . Phép lịch sự đặt ra cho đàn ông xứ này là không bao giờ được hỏi tuổi đàn bà . Dung nhan đó chắc là thuần Việt rồi . Chàng bước hẳn ra khỏi quán Gió , một quán ăn nhẹ nằm sát bờ cát . Ba ngày nay , chàng cứ núp ở đây mà quay lén nàng . Thì cũng giống như những du khách khác , thích quay cảnh vật vậy thôi ! Điều khác lạ duy nhất là , trong máy chàng cho dù ở góc độ nào cũng
chỉ một tiêu điểm duy nhất - Nàng ! Hôm nay , chàng nhất định phải quay cận ...phải nắm bắt được những đường nét trên khuôn mặt nàng .
Với người đàn bà bí ẩn này , chàng có thể khám phá ra một bí mật nào đó chăng ?

Chàng rất thích viết , đêm nào chàng cũng lên mạng để viết vài điều ... Về cuộc sống , về tình yêu và đặc biệt là về những cơn mưa lãng mạn đầy hoài niệm . Trên phố ảo chàng có một nick name riêng , nhưng nhiều cô bạn nghịch ngợm vẫn gọi đùa chàng là Adam của những cơn mưa . Những cơn mưa của chàng thường rất êm , rất nhẹ ...là nguyên cớ của những mối tình chớp nhoáng dịu dàng mà lắng đọng trong ký ức thật sâu .


 

Chàng tiến về phía nàng , còn cách khoảng 50 bước chân . Chàng không dám đến quá gần sợ lộ tẩy .

" Mưa có rơi và nắng có phai , trên cuộc tình ngây thơ ngày nào ..."

Chu choa , bản tủ của chàng đây mà , chàng không cầm lòng được nên vuột miệng hát theo nàng phụ họa ...

"Ta đã yêu và ta đã mơ , mơ trăng sao đưa đến với người ..."

Nàng quay phắt lại nở một nụ cười dịu dàng ...

- Chào ông ạ ! Biển chiều đẹp quá ông nhỉ ?

Một phút ngẩn ngơ ...Giời ối giời ! giọng nàng sao thánh thót thế kia ...Lạy Chúa tôi ! Chàng lấy lại bình tĩnh , nụ cười gì hiền ngoan quá đỗi ...gió thoảng mây trôi vời vợi ...tình thơ rồi . Amen. Chàng quên bén mục tiêu của mình .

- Biển đẹp thật ...và càng đẹp hơn khi có cô ở đây .

- hihihi...hahaha ...cô cười tự nhiên quá càng khiến chàng bối rối .

- Thật đấy mà ! trước biển tôi thấy cô ẩn chứa một nét gì đó rất lạ lùng ...

- Có phải ông muốn nói em điên ?

- Không đâu ! Sao cô lại nghĩ thế ?

- Vì đã có người từng hỏi thế .

- Nếu vậy thì cô là người đàn bà điên đẹp nhất .

- Còn ông ? Ông cho rằng mình điên hay tỉnh ?

Bị một câu chất vấn quá bất ngờ nên chàng chỉ còn biết nhún vai . Nàng đưa tay vuốt tóc và hất đám tóc lòa xòa ra phía sau .Một gương mặt tròn bầu bĩnh , chiếc răng khểnh ...eo ôi , duyên ! Một gương mặt gần như không trang điểm , ánh mắt nũng nịu lay láy sắc biển chiều . Cô bỏ cả hai tay vào túi áo khoác . Cô đi từng bước lững thững nhẹ nhàng , như một định luật quán tính những bước chân chàng cũng lặng lẽ theo cô , vô định . Chàng ngắm bàn chân cô , đôi chân xinh xinh với những đầu móng được sơn màu hồng phấn dìu dịu như môi cô . Làn da cô trắng mịn màng , cát bám theo bước chân cô . Chàng còn đếm được mấy vệt cát bẩn dính trên chiếc váy dài . Cô nhỏ bé quá chỉ ngang tầm vai chàng , cảm giác này gây cho chàng chút xao xuyến . Tự nhiên chàng thấy mình muốn che chở người đàn bà này .

- Đợi thêm một lát nữa nhé ! Ông sẽ thấy hoàng hôn rất đẹp ở nơi này , không giống những hoàng hôn mà ông đã biết đâu ! Rồi ông sẽ nhớ mãi , thật đấy .

Chàng say mê nghe cô , mắt không rời những bước chân mũm mỉm . Sự tự nhiên của cô làm ông thấy dễ chịu .

- Có thể cho em xem những thứ mà ông thâu vào ông kính không ? Em chắc là có nhiều bóng dáng của em ở trong đó !

Chàng thấy chột dạ ,như kẻ trộm vừa bị bắt quả tang . Bản năng tự nhiên bảo lòng phải thành thật , ít ra là trước mặt người đàn bà này .

- Sao em biết là tôi đã quay em ? Tôi chỉ thâu cảnh biển thôi mà .

-Ông đang nói dối !

-Nói dối ? Để làm gì nhỉ ? Cần thiết phải nói dối với một người đàn bà vừa mới quen à ?

- Vì ông đã đổi cách xưng hô , ông đã quen em ba ngày trước .

Chàng thấy mặt mình nóng bừng bừng ...Quả là một cô gái bí ẩn . Chàng đã bị vẻ mặt trẻ con kia đánh lừa , ta nhất quyết không để mình đuối lý trước cô . Ta mà chịu đuối lý với đàn bà ư ? Cô còn chưa biết ta là ai đâu nhỉ , hãy đợi đấy ,cô em !

- Điều gì khiến cô nghĩ thế ?

- Giác quan thôi mà , không nói ra được , tất cả chỉ bằng cảm nhận mà thôi .

- Là giác quan thứ sáu thì phải , thứ đặc ân mà Thượng Đế chỉ ưu ái cho các Eva .

- Ông núp ở quán Gió từ ba ngày trước , ngày nào em chả đến đây . Quen thuộc mọi ngóc ngách , ông là du khách chỉ có mặt từ ba ngày qua .

- Và cô có thể nhận diện tất cả du khách ở đây ?

- Chỉ những người đặc biệt như ông ...

- Tôi đặc biệt chỗ nào ? Hân hạnh cho tôi đấy chứ !

- Da ông rất trắng không như người quanh đây . Có lẻ ông đến từ vùng đất lạnh .

- Hahaha...chết thật , lần sau tôi phải đi tanning trước .

- Giọng nói của ông hơi lạ và phong thái cũng khác .

- Hy vọng cô không cho là tôi quê mùa đấy nhé !

- Có khi quê quê một chút lại hay . Như em đây này , ông xem ! Em đâu có giống một cô gái đang sống ở California .

- Khó mà hiểu ý cô .

Mặt trời đang từ từ xuống biển , vầng dương đỏ rực như hòn lửa . Chiều ngả màu tím biếc , chàng vội lấy máy ra thu hết tầm nhìn . Bước chân của cô , và cả nụ cười nghiêng nghiêng rạng rỡ ...Chàng quay nàng từ phía sau ...mái tóc chờn vờn nhảy múa , bờ vai nho nhỏ run run trong chiều tàn . Chàng hạ thấp ống kính , bờ mông tròn trịa , lắc lư ...nhịp chân vui nhún nhảy ... Cô nàng bỗng bỏ chạy thật nhanh...Chàng níu lấy bóng cô đang xa dần ...bé bỏng ...Cô đưa một tay lên vẫy ...nụ cười nghịch ngợm ...lí lắc trẻ con ...Chàng không muốn bỏ sót một cử chỉ nào ...

- Bye ông nhé ! Mai gặp , và phải cho em xem những thứ ông đã quay . Nhé ...é ! Gió ...vọng ngân lời cô .

Nàng đã rời xa , bất ngờ như khi xuất hiện . Hồn nhiên và thân thương như họ quen đã lâu . Gió chiều se se lạnh , một mùi hương nhè nhẹ , dìu dịu mênh mang ...quen thuộc . Chàng hít thật sâu mùi hương đó , hương biển nơi này sao khác lạ thế nhỉ ? Chàng hít thêm một hơi thật sâu nữa cho đầy buồng phổi ...mùi hương đã loang vào gió biển thoảng vị nồng nàn ...

Chàng trở về quán Gió , mở máy xem lại những thứ vừa quay . Một đóa hoa Ngọc Lan be bé khiêm nhường cài một bên tai nàng , mái tóc lả lơi ngả gió khi cô đưa tay vẫy . Hoàng hôn biên biếc trong ống kính , lòng chàng rưng rưng biền biệt theo chiều ...Mai ???
Chàng thả hồn mình rơi ...nhè nhẹ !

---muaphonui--- 


No comments:

Post a Comment