Saturday, March 31, 2012

Truyện ngắn - Cho em quên tuổi mộng



  CHO EM QUÊN TUỔI MỘNG

  
Khi chúng tôi đang học lớp 11 thì cả trường đã nhốn nháo chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp phổ thông.Sau đó là thi vào đại học, chúng tôi ra sức học đêm ngày.Thi vào đại học đối với chúng tôi không quan trọng bằng kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Nó giống như một thắt gúc cuối cùng để đánh giá sự trưởng thành của bọn hoc trò chúng tôi,đây là thời điểm của những năm 84-85. 
Lúc đó tôi chơi với hai cô bạn thân Liên và Thảo.Đó là hai cô bé xinh đẹp nhất lớp.Liên gốc Huế nhu mì nết na,một vẻ đẹp rất cao sang đài các.Tánh Liên kín đáo và duyên dáng trong từng cử chỉ ,lời nói.Với Liên mọi thứ phải chừng mực đủ đầy. Liên cứ như chị cả của chúng tôi ấy. Bọn con trai trong trường rất nể sợ Liên.Chẳng có đứa nào dám lé phé.Liên là trưởng lớp,mọi việc vào tay Liên được sắp đặt đâu vào đấy gọn ghẽ.Liên học giỏi lại khiêm nhường,thầy cô giáo và bạn bè đều quý mến Liên,đồng thời cũng kiêng dè nể sợ.Cô giống như một hòn đá thần bí,xa cách , hoàn hảo. Tôi chưa từng biết có anh con trai nào dám tỏ tình với Liên. 

Thảo thuộc gia đình gốc Bắc di cư,đẹp rạng rỡ ,đa tình.Với ai Thảo cũng ngọt ngào da diết.Cô mà mở miệng nói toàn những lời hoa mỹ,khách sáo khiến ai cũng đắm say ngơ ngẩn.Tất cả bọn con trai trong lớp đều có tình với Thảo. 
Nhưng riêng tôi thì tôi biết,bề ngoài trông Thảo vậy thôi, bên trong lại là một bà chúa lạnh lùng kiêu hãnh.Lúc nào cô cũng tạo cho mình một nguyên tắc bất thành văn.Chiếu theo cá tính và ngày sinh nhật chúng tôi sắp xếp ngôi thứ. 
Liên là đại tỷ ,Thảo là nhị tỷ còn tôi là bé út.Hai chị cưng chìu tôi đồng thời cũng hạch sách tôi mọi thứ,ăn hiếp tôi cũng có.Tôi rất vui theo sự sắp xếp của hai bà chị bất đắc dĩ đó.Trong mắt hai chị ,tôi chỉ là con bé lóc chóc hỉ mũi còn chưa sạch mà ! 
Nhà họ giàu có hơn nhà tôi ,lại là dân sống Sài Gòn lâu năm ,tôi được hai chị ấp ủ bảo bọc ai dám ăn hiếp tôi? 
Có món gì ngon ,thứ gì đẹp họ dành phần cho tôi. 
Tôi lóc chóc với ai kia chứ với hai chị thì tôi cũng biết nịnh ra trò.Tôi thường xuyên làm nũng với hai chị,tôi đang có cả thế gian trong tay mà.Gia đình ba đứa chúng tôi bàn nhau,thuê thầy giáo về dạy kèm cho chúng tôi.Thầy giáo được mời là một anh chàng sinh viên trẻ măng,thầy đang học năm thứ tư của đại học sư phạm.Giáo Nam chỉ hơn chúng tôi chừng 5-6 tuổi chứ bao nhiêu.Bữa đầu tiên ra mắt học trò thầy bẽn lẽn như con gái...Suốt buổi học thầy không dám nhìn thẳng mặt chúng tôi.Gần hết giờ học tôi bưng mời thầy ly trà đá,thầy cứ cúi gầm mặt xuống trang vở... 
-Cám ơn các cô ! 
-Hả? tôi nhìn các chị ngơ ngác.Thầy vừa nói gì vậy? 
-Ô không ! chết thật ,ý tôi nói là cảm ơn...các em ! 
Hahaha...3 đứa chúng tôi cùng bật cười,thầy luýnh quýnh làm trà sóng sánh ra cả áo... 

Khi thầy đi về rồi ,Liên trách chúng tôi : 
-Hai đứa không được ăn hiếp thầy nghe chưa ?không thôi thầy giận không thèm dạy chúng ta nữa đó. 
Thảo cong môi cãi lại 
-Ai ăn hiếp thầy khi nào...đâu ! mặt mũi thầy đĩnh đạc khôi ngô ghê há !Giọng thầy nghe hơi kỳ kỳ phải không ?nghe như giọng Huế nhưng sao cứ trọ trẹ. 
Tôi lau chau kể : 
-Nghe mẹ em nói thầy gốc Quảng Trị ,ở dưới làng. Chả là mẹ mời thầy là do một người quen giới thiệu mà. 
Chị Liên lên lớp 
-Thầy điềm đạm như rứa,chắc là chững chạc đường hoàng ,tụi mình cố gắng đừng làm rộn thầy nghe ! nhất là nhỏ Mưa đó ,miệng cứ líu lo ,khi nãy em làm thầy bối rối đó. 
-Em à? líu lo hồi nào...?em chỉ bưng nước mời thầy thôi mà. 
Chị Thảo lại tiếp 
-Sao thầy nhác quá chừng đi ! Cả buổi cũng không dám nhìn chị em mình.Lần tới phải hỏi xem thầy đã có vợ chưa ?Thảo nghe nói ở dưới quê mấy anh con trai lấy vợ sớm lắm.Chị Liên gạt ngang 
-Thôi phiền nờ ,cấm có bép xép hỉ ? mi mà hỏi tới hỏi lui thầy ngượng chết, mượn đó ! Chỉ học thôi nghe chưa ,hỏng. 
Giáo Nam lúc nào cũng đúng giờ ,ăn vận chỉnh tề cho ra vẻ ông giáo ấy mà.Có bữa trời nóng quá ,tôi vặn quạt máy chạy phành phạch hết tốc độ.Vậy mà thầy cứ nhễ nhại mồ hôi trông thật tội,lúc nào thầy cũng mặc hai lớp,áo sơ mi ở ngoài ,áo thun lót ở trong.Trời Sài Gòn nóng bức mà thầy ăn mặc kiểu này không ngộp chết mới lạ.Mỗi tuần thầy đến nhà tôi dạy chúng tôi ba buổi.Thỉnh thoảng mẹ có nấu chè đãi thầy.Thầy ăn uống nhỏ nhẻ ,khiêm tốn. 

Gương mặt của thầy theo quan điểm của tôi lúc đó ,cũng thuộc loại điển trai ,sáng sủa mỗi tội hơi góc cạnh quê mùa.Người thầy cao ,ốm có phần xanh xao.Tôi đặc biệt chú ý đến đôi mắt của thầy ,rất sáng.Thỉnh thoảng tôi vẫn ngắm thầy ,thầy biết chứ nên cứ trốn ánh mắt của tôi. Một bữa tôi buột miệng hỏi : 
-Em nghe nói thầy ở dưới quê, sao da thầy trắng vậy? trắng gần bằng da em luôn nè.Thầy ngượng ngùng quay đi nhìn mông ra ngoài cửa sổ, nơi có những vạt nắng chiều xiên xiên tan loãng trên chậu Cúc vàng hoe. 
-Chậu Cúc vàng đẹp quá ! bé Mưa hỉ. 
- Ơ...! người ta hỏi thầy sao da trắng ,thầy lại ngắm Cúc vàng.Thầy cố giấu nụ cười nơi khóe miệng 
- Tại hồi nhỏ thầy vốn yếu đuối,ba mạ thương không cho làm ruộng ,chỉ chú tâm học thôi. 
-Vậy...thầy có...vợ chưa? 
-Chưa...mà sao Bé Mưa cứ théc méc gì đâu kỳ cục. 
-Ơ ! Thì người ta chỉ hỏi thăm gia cảnh thầy thôi mà. 
Thầy mới kỳ đó. 
-E...hèm.Trở lại bài học nhé !Qũy tích của những đường tròn...Thầy giỏi nhất là đánh trống lãng mà. 

Một bữa tôi thấy Thảo hơi lạ ,suốt buổi học chị như không tập trung ,thầy giảng bài mà mắt chị cứ ngó đâu đâu...Tôi đá chân chị dưới bàn. 
-Ái ! Đau nhỏ. Thầy giật mình ,mặt đỏ cau.Tôi nghĩ miên man ,tôi đá chân Thảo mà mắc chi tới thầy. 
-Các em có câu hỏi gì nữa không? 
Hai chị im lặng ,chỉ có tiếng quạt máy chạy vù vù. 
- Hay ta nghỉ giải lao chút nhé ,Bé Mưa nè cho thầy mượn cây đàn được không ? 
- Dạ ! tôi lấy cây đàn treo trên vách trao cho thầy.Đó là cây đàn cũ kỷ của em trai tôi.Thầy dạo khúc mở đầu,những ngón tay thon thon xương xẩu lướt nhẹ trên phím đàn.Tôi nhận ra một niềm đam mê cháy bỏng trên những ngón tay đó.Lúc này thầy không còn dáng vẻ của giáo Nam nghiêm nghị thường ngày nữa.Mắt thầy rực sáng ,mồ hôi nhễ nhại rớt hai bên thái dương.Rồi thầy cất giọng nhè nhẹ êm êm 

em tan trường về ,đường mưa nho nhỏ 
chim non lề đường nằm im dấu mỏ... 






 




Mắt thầy đuổi theo tôi ,tôi hiểu ý cất giọng hòa theo. 

Cây xưa còn gầy nằm phơi dáng đỏ 
Áo em ngày nọ phai nhạt mấy màu 
Âm vang thuở nào bước nhỏ tìm nhau...Tìm nhau... 

Rồi Liên và Thảo cùng cất tiếng hòa theo rất ăn khớp 

Rồi ngày qua đi qua đi...Qua đi... 
Như phai nhạt mờ đường xanh nho nhỏ... 
Anh theo Ngọ về gót giày lặng lẽ buồn tênh... 

Buổi chiều hôm đó ,căn nhà nhỏ bé của chúng tôi thật ấm cúng.Chúng tôi cứ hát theo thầy hết bài này đến bài khác. 
Mẹ tôi thấy lạ từ dưới bếp chạy lên ,ngẩn ngơ nhìn rồi mẹ cũng lẩm bẩm hát theo.Sau buổi hát hò đó ,chị em tôi không còn khoảng cách với thầy nữa.Thầy vẫn ít nói nhưng cười luôn ,đặc biệt là rất hay cười khi tôi nói chuyện,có lúc thầy còn phát biểu : 
-Bé Mưa ni là mưa rơi lá cọ ,lộp bộp nghe vui tai. 
Thầy rất mê Liên ,mỗi khi Liên mở miệng nói điều gì thầy ráng chăm chú lắng tai để nghe.Thỉnh thoảng tôi cứ bắt gặp thầy dõi mắt theo bóng chị.Một lần tôi hỏi chị khi chỉ có hai đứa tôi 
-Liên phải nói cho em biết ,Liên thích thầy phải không? 
- Ui chau ! nhỏ nói cái chi kỳ rứa ? thầy là thầy mà,chết mi đó ! 
-Ê hê ,thầy Nam chỉ kèm thêm tụi mình thôi ,không phải thầy thiệt mô ! 
Chị kéo tôi thật sát vào người chị rồi thầm thì vào tai tôi 
-Mưa không bao giờ được nói mấy chuyện như vầy với Thảo nghe chưa? nếu không Liên giận đó. 

Đến cuối năm đó,Liên theo gia đình đi Mỹ.Trước khi đi gia đình đãi tiệc rất linh đình.Cả buổi chúng tôi không nghe giáo Nam nói câu nào.Thầy như chìm đắm trong suy tư mộng mị.Liên buồn hơn bao giờ hết.Đêm đó thầy ở lại chơi tới khuya ,thầy hát lại bản nhạc Ngày xưa Hoàng thị.Lần này thầy chỉ hát một mình chúng tôi không dám hòa theo, bởi thấy mắt Liên rưng rưng ngấn lệ.Giọng giáo Nam rất buồn ,một nỗi buồn sâu xa ,khép kín. 

Sáng hôm đưa Liên ra phi trường ,thầy không dám đi theo ,viện cớ bận học.Gần đến giờ phải vào phòng trong mà mắt Liên cứ dáo dác tìm thầy.Thảo im lặng đến bất ngờ ,giờ phút cuối cùng Thảo chỉ nói được một câu 
-Biết đến bao giờ mình mới gặp lại nhau đây ? 
Tôi quay đi không dám nhìn hai chị ,tôi mít ướt nhất trong bọn mà ! Tôi mà khóc chắc chắn 2 chị nức nở theo tôi.Mẹ Liên giục đến lần thứ 3 Liên mới quay đi ,chị còn kịp đưa ngón tay trỏ lên môi ám hiệu cho tôi biết mà giữ bí mật. 

Chỉ còn tôi với Thảo,những buổi học trở nên lặng lẽ ,uể oải.Thầy giáo vẫn rất đúng giờ và càng ít nói hơn trước. 
Sau một thời gian dài thầy mới ấp úng hỏi 
-Liên có thư về không các em? 
Tôi liếc xéo Thảo,thấy chị khẽ chớp mắt ra hiệu đèn xanh tôi mới dám trả lời thầy 
-Dạ có ! chị ấy vẫn khỏe nhưng rất ít viết thư.Như là chị ấy rất bận ,phải bắt kịp chương trình anh ngữ.Chị ấy có gởi lời thăm thầy đấy ! 
-Vậy à...à? tiếng à thầy kéo dài nghe buồn mênh mông ,có lẽ thầy chờ đợi một điều gì đó nhiều hơn nữa. 

Chỉ một năm sau đó ,Liên lấy chồng.Chị gởi hình đám cưới về cho chúng tôi xem.Gia đình chị đã nhắm sẵn người chồng đó cho chị từ trước.Đó là một anh chàng không quân người Việt Nam rất đẹp trai.Liên vẫn tiếp tục học đại học dù đã có chồng ,chị học nghành sư phạm.Sau khi lấy chồng không bao lâu thì chị có bầu ,sau khi sanh em bé thì không còn liên lạc thường xuyên với chúng tôi nữa. 

Thảo học kinh tế ,bởi gia đình Thảo muốn vậy.Thật ra Thảo muốn đi vào nghiệp văn chương vì tâm hồn Thảo rất lãng mạn.Khi Thảo đang học năm thứ nhất thì giáo Nam tốt nghiệp đại học rồi về quê.Tôi ,Thảo và thầy đi sở thú chơi một lần cuối cùng.Tôi cố tình giả vờ đi lang thang đây đó để Thảo và thầy có nhiều thời giờ với nhau. Hôm đó họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ.Tôi thầm ngắm họ -rất xứng đôi đấy chứ ! có một chiếc lá rơi nằm vướng trên tóc Thảo ,thầy đưa tay nhẹ nhàng gỡ chiếc lá.Thầy giữ lại chiếc lá ép giữa hai bàn tay ,cả buổi tôi thấy thầy cứ mân mê chiếc lá cho đến khi nó vỡ nát trong tay thầy. Họ cứ thao thao bất tận về văn chương ,tôi mãi chơi với mấy chú khỉ con không muốn làm phiền họ.Chờ lâu không thấy tôi ,họ lại đi tìm. 
-Mưa à ! sao cứ chạy lung tung đi đâu? thầy hỏi tôi giọng lém lỉnh.Lúc sau này tôi thấy thầy khác hẳn ,trẻ trung hơn ,tự nhiên thoải mái hơn.Gương mặt đã phổng phao sắc diện hồng hào ,điển trai lắm chứ ! Dầu không còn dạy chúng tôi nữa ,chúng tôi vẫn tiếp tục gọi thầy ,quen miệng rồi.Tuần nào thầy cũng gặp chúng tôi.Lúc này tôi đã có người yêu nên ít khi đi chung với họ.Thầy và Thảo thường xuyên đi chơi với nhau.Hôm thầy trở về quê chỉ có Thảo đưa thầy ra ga xe lửa.Tối đó Thảo ghé nhà tôi khóc nức nở trên vai tôi.Đó là lần đâu tiên chị để tôi làm người lớn ,được an ủi chị.Rồi chị ngủ lại với tôi đêm đó.Chúng tôi thức thâu đêm để nói chuyện 






 




Thảo rất yêu thầy Nam,yêu cái vẻ đỉnh đạc kín đáo ,nghiêm trang của thầy.Thảo rất thần tượng những kiến thức mà thầy có về cõi văn chương.Nhưng gia đình chị rất phong kiến,đời nào lại để chị đến với một anh chàng gốc gác quê mùa như thầy Nam.Gia đình của chị sống bằng những mối quan hệ ngoại giao.Chồng chị phải là một người lịch lãm trong giới làm ăn. 

Gia đình giáo Nam lại nhắm sẵn cho thầy một cô vợ ở dưới quê.Họ chắc chắn sẽ tá hỏa nếu biết thầy yêu một cô gái tân thời như Thảo.Thầy và Thảo chỉ đến với nhau qua văn chương ,họ không dám bước xa hơn.Họ làm thơ với nhau,những áng thơ tình rất đẹp ,rất lãng mạn về mùa thu,về những cơn mưa ,về những cảm xúc bất chợt cho những khúc hát mà họ từng yêu thích. 

Sau đó thì chúng tôi bặt tin thầy. 

Tháng 9 năm 1991,tôi cũng chia tay Thảo.Tôi theo gia đình sang mỹ diện H.O. Vừa qua đến Mỹ tôi lập tức liên lạc với Liên ,chị tức tốc xuống thăm tôi.Tôi ở Little Sài Gòn ,chị ở Sanjose.Bất cứ khi nào có dịp chị đều xuống thăm tôi.Tôi trở thành một phần máu thịt của chị.Hiện chị rất hạnh phúc bên chồng với 2 con.Chồng chị thường xuyên vắng nhà do công việc của anh.Để lấp đầy khoảng trống chị tập cầm viết. 
Chị đang là cô giáo dạy highschool ,các con chị đã vào đại học.Tôi cũng hạnh phúc bên mái ấm nho nhỏ ,bình thường. 
Chỉ tội nghiệp cho Thảo ,cô nàng trắc trở tình duyên. 

Thảo bây giờ là đại gia gốc bự ở đất Sài Gòn.Chồng Thảo làm ăn lớn có công ty riêng.Thảo đương nhiên trở thành bà giám đốc ,chị đi nước ngoài như cơm bữa.Mới hè vừa rồi chị ghé Cali thăm tôi.Chị không thèm ở khách sạn ,mà ở lại nhà tôi.Chúng tôi lại có dịp tâm tình với nhau như xưa.Chị Liên từ Sanjose cũng xuống ,vậy là tôi lấy vacation một tuần để chơi với hai chị.Chị Liên càng ngày càng đẹp mặn mà ,Thảo cũng rất sắc sảo.Thảo xài tiền như nước vậy.Hai chị lại chìu tôi như xưa ,cưng luôn các con của tôi. 
Chồng tôi rất quý hai chị -quý thật lòng.Ngày nào anh cũng cố làm món ngon đặc biệt nào đó để đãi hai người đẹp.Hai chị cứ hay đùa rằng tôi có phước,có chồng hiền như ông bụt ở trong nhà.Ba chị em tôi lại liên tu bất tận thâu đêm suốt sáng. 

Liên hỏi thăm thầy Nam trước 
-Thảo có bao giờ gặp lại thầy không ? 
-Từ khi thầy về quê lấy vợ thì thôi.Thảo vẫn đi công tác ngang vùng quê của thầy hoài ấy chứ !Nhưng gặp để làm chi ?Thảo liên lạc với thầy qua mạng ,vẫn họa thơ cùng thầy.Rồi chị mở web cho chúng tôi xem 
- Á ! sao hai người cứ anh anh em em ngọt xớt vậy ta? tôi giật mình la lên 
-Con khỉ này ,hổng lẽ trong thơ mà xưng thầy với em? Kỳ chết. Rồi chị Liên lại tiếp tục hỏi thăm gia cảnh thầy 
-Nghe nói thầy làm tới chức hiệu trưởng rồi.Cũng khá êm đềm với vợ con ,vợ thầy rất đảm đang.Thầy bây giờ là một cây viết kỳ cựu.Thầy viết rất nhiều truyện ngắn và làm thơ đường luật 
- Vậy mừng cho thầy ,chắc thầy sống hạnh phúc.Chị Liên lẩm bẩm giọng mơ màng. 
Thảo tiếp tục : 
-Có điều này lạ lắm ,trong thơ thỉnh thoảng thầy vẫn nhắc nhở 3 chị em mình.Tuyệt nhiên không bao giờ thấy nhắc đến vợ. Đến đây thì tôi phải láu tau 
-Sao Thảo biết thầy nhắc đến 3 đứa mình ? 
-Dể thôi ,khi thầy viết về Huế ,ca ngợi thành quách cổ kính ,dòng Hương Giang là lúc thầy nghĩ đến Liên.Lúc thầy nhắc đến mùa thu và những bản tình ca,về Sài Gòn là nhắc lại kỷ niệm của Thảo với thầy.Còn lúc thầy nói về những cơn mưa ,đồi núi chập chùng ,hoa quỳ vàng ,hoa ban trắng là lúc thầy nhớ cô Mưa bé bỏng đấy thôi. 
- Ý ! ai mà tin ? thầy chỉ nhớ hai chị thôi ,vì hai bà chị của tui xinh đẹp mặn mà. Em nhỏ xíu xiu lại ngu ngơ ngốc nghếch ,thầy chẳng khi mô nhớ em đâu ! 
Thảo cãi liền 
-Có mà !Thảo nói thật đó ! Trong lòng thầy Mưa rất ngoan ,đơn thuần ,nghịch ngợm hồn nhiên.Thầy nhớ mãi giọng nói líu lo như chim của Mưa.Thấp thoáng trong văn thơ của thầy là bóng dáng của Liên.Có lẽ trong lòng thầy Liên là mẫu con gái hoàn mỹ nhất 
-Rứa còn Thảo ? vị trí nào đây...em không hiểu đâu. 
-Ta là ngon lành nhất dĩ nhiên rồi ,ta chính là hồn thơ của thầy mà.Thầy vẫn sáng tác đều đều là vì ta thôi. 
Liên phán xét : 
-Rứa thì thầy khôn nhất đời rồi.Hoa thơm đánh cả cụm hỉ ? 
Ha ha ha...ha haha...chúng tôi cười nắc nẻ như xưa. 
Sau chầu cười cứng bụng đó ,tôi lại điều tra tiếp 
-Thảo có biết mặt vợ thầy không? cô ấy có xinh đẹp không? 
-Thảo làm sao biết ? thầy chẳng bao giờ tiết lộ gì cả.Có ông nhà văn nào lại không tán vợ đẹp ,Thảo đoán cô ấy lớn tuổi ,Thầy rất nể sợ ,có vẻ tình nghĩa chứ không phải tình yêu đâu.Đôi lúc Thảo cứ cảm thấy như thầy rất cô đơn. 
Thầy viết nhiều kinh khủng, nếu hạnh phúc với vợ lấy đâu ra thì giờ mà viết nhiều như vậy? 
Tôi liền đề nghị 
-Hay bữa nào chị em mình cùng về thăm thầy một chuyến ,mấy chị nghĩ sao? chị Liên gạt ngay 
-Biết tin thầy vẫn khỏe,vẫn sáng tác đều đều thì đã thỏa lòng rồi.Gặp thầy chi cho rối.Hãy để hạnh phúc của thầy được ngủ yên. 
Ánh mắt Liên vẫn cứ mơ mơ màng màng như khi chị còn con gái ,giọng chị vẫn thâm trầm sâu xa ,chị lại nói tiếp 
-Thời gian rất tàn nhẫn ,có thể mọi sự đã thay đổi hơn chúng ta nghĩ.Hãy giữ mãi những hình ảnh đẹp đẽ lúc ban đầu, để thầy còn giữ được thi hứng chứ.Chúng ta đã già ,đàn ông Việt Nam bây giờ rất hư.Biết đâu lại gặp thầy như một anh Hai Lúa ,sáng xỉn chiều say quê mùa luộm thuộm thì có mà hổ ngươi ! 
Thảo đăm chiêu hồi lâu mới lên tiếng 
-Liên nói đúng đó Mưa à ,tụi mình đã tàn phai.Qua thơ Thảo tưởng tượng thầy cũng đã tóc bạc hom hem.Có khi lại ghiền thuốc lá ,ghiền rượu đổ ma men ,thì chết dỡ ! 
-Mưa nhớ ngày xưa thầy đâu có hút thuốc lá ! 
Hai mươi năm đã trôi qua ,tôi vẫn không thể nào hình dung được Giáo Nam đỉnh đạc gọn ghẽ của ngày xưa bây giờ lại trở thành Hai Lúa được. 
-Sao hông nhỏ !Thời gian có thể đổi thay mọi thứ mà ,cũng như nhỏ vậy.Ngày xưa nhỏ nhẹ mít ướt là thế ,bây giờ lại ăn hiếp chồng một cây.Thảo lên tiếng 
-Ơ !em không có ăn hiếp à nha ,tại ảnh cưng nên chìu thôi ,hông tin hỏi ảnh đi. 
-Cần gì phải hỏi ,ta xuống đây hoài ,biết quá mà ! 
-Hai người sướng thật !Rồi Thảo kể cho chúng tôi nghe về gia cảnh của Thảo.Chị không có con,dù Thảo đã cố gắng chạy chữa khắp các bệnh viện. Vợ chồng Thảo chỉ có bề ngoài-tiền của -địa vị và danh vọng.Lúc nào chồng Thảo cũng có mèo.Cho dù Thảo có đẹp đẽ sang trọng cỡ nào vẫn không giữ nỗi người chồng ở nhà.Rất nhiều lần Thảo muốn ly dị nhưng người chồng đó rất ích kỷ, chỉ muốn bảo vệ danh tiếng.Hạnh phúc lớn nhất với Thảo là làm đẹp và họa thơ cùng thầy.Văn chương đối với Thảo như một sự giải thoát. 

Tôi cảm thấy bàn tay của Liên đang tìm lấy tay tôi.Tôi cũng nắm lại để chị biết rằng chúng tôi đang òa vỡ cùng Thảo.Trời ơi ! đây là Thảo của chúng tôi sao ? Thảo xinh đẹp -Thảo đa tình -Thảo hiện đại-giàu sang quyền quý ? Giọng Thảo chùng xuống thấp thật thấp 
-Có lúc Thảo thật sự mong gặp mặt thầy một lần,thầy đã có lần gợi ý.Điều đó có khó khăn gì đâu ,Thảo có xe riêng ,tài xế riêng. Chồng cũng đâu bao giờ quan tâm đến chuyện đi đứng của Thảo.Nhưng gặp rồi thì sao? sẽ làm gì? 
Cái lần đưa thầy ra ga xe lửa về quê thì Thảo đã hiểu.Chúng tôi thuộc về hai thế giới quá khác biệt,tôi không nên gặp lại thầy nữa.Hai người làm sao hiểu hết thầy Nam. 
Dẫu bề ngoài thầy rất ít nói ,nhưng lại là một tâm hồn rất sâu sắc,nhạy cảm.Thầy mà cảm nhận điều gì thì đến từng chi tiết nhỏ.Như những đợt sóng ngầm dưới lòng đại dương,nó lan tỏa chập chùng tận ngàn khơi... 

Đã cuối thu,dưng không trời lại đổ ào một cơn mưa lớn ,mưa dữ dội ,mưa xối xả ,cứ như trút hết bao nhiêu nước của bầu trời Cali xuống mặt đất này,như những nổi niềm tâm tư của Thảo ẩn uất từ hai mươi năm qua,chỉ chờ gặp chúng tôi mà trút cho hả... 

Nói nữa đi Thảo ,để chúng tôi hiểu mà cảm thông cùng Thảo.Nói nữa chúng tôi nghe , về một thời đẹp nhất mà chúng ta từng có với nhau.Nói nữa...và nói nữa...để biết đâu nơi xa xôi ấy thầy Nam có thể cảm nhận được nổi niềm của chúng ta ,tâm tư của riêng Thảo. 

Gía như lúc này,có thể được nghe lại giọng đàn của thầy,để chị em mình cùng hát theo thầy...Liên -Thảo đồng ý không? dù chỉ một lần... 

Xưa tan trường về ,mái tóc Ngọ dài... 
Nay con đường này cây xưa hàng gầy 
Đi quanh tìm hoài...ai mang bụi đỏ...đi rồi... 

HẾT             ---muaphonui--- 

Friday, March 30, 2012

Thơ 9 -đêm tự tình .


ĐÊM TỰ TÌNH 

Lặng nghe , lặng nghe đêm tự tình . 
Là lời bóng tối gọi bình mình 
Lặng yên khi lòng mình cuộn sóng 
Bình yên - một cõi vô cùng ! 

Nhà ai đèn mờ bên khung cửa 
Lạnh lùng một chiếc bóng đơn côi 
Vì ai ? Anh giam mình trống vắng . 
Vì ai ? Đêm thâu mịt mùng ... 

Tình yêu dẫu chỉ còn trong kỷ niệm 
Là lời tình cất giữ đến ngàn sau . 
Một mai khi tình ta nhạt dấu 
Còn em , còn anh ta bên nhau ... 

Cất giữ mà chi bài thơ u sầu ? 
Để nổi buồn chất chứa đến bao lâu 
Thì thôi trôi mau vào dĩ vãng 
Ngàn sau ngàn xưa , ta nhớ nhau ! 

Lặng im anh nghe lời tự tình 
Là lòng em trao mỗi anh thôi 
Chiều đi chiều rơi vào bóng tối 
Hồn ta cơn mưa rơi rơi ... 

Bóng đêm giục giã lời tự tình 
Hồn mình làm những cánh chim đêm 
Nằm im nghe lòng mình nhức nhối ? 
Nhọc nhằn trong đêm cô miên ... 

---muaphonui---

Thursday, March 29, 2012

Thơ 9 - NÂNG NIU



NÂNG NIU 

Xin hãy nâng niu kỷ niệm
Bóng dáng hạnh phúc đã qua
Hồi tưởng có khi lệ nhòa
Nổi trôi theo miền ký ức

Bước Chân nhẹ vui khe khẽ
Khi còn tình ái trong tim
Bước chân nặng nề u ám
Khi đam mê đã rời xa

Chiếc lá nào của hôm qua
Bay bay trong chiều ngược gió
Mùa thu nào của riêng ta
Thay màu hàng phong tàn úa

Gởi lại nụ hôn nho nhỏ
Nhạt nhòa theo bóng thời gian
Đốm nắng lung linh trên cỏ
Nâng niu hương sắc muộn màng

 Giọt sương chia đôi nổi nhớ ,
 giọt tình lóng lánh trên mi .
Lòng em bơ vơ bối rối ,
 u tình có phải vô tri ?

Lời ai thở than trong gió ,
 tự tình trong nổi chia ly .
Tình ơi ! Như xoay như lắc .
 Đam mê buông thả xuân thì .

---muaphonui--- 



_____________________________

Tùy bút -Tản mạn về Đức Huy


Đừng Xa Em Đêm Nay ( Thảo My )

http://www.youtube.com/watch?v=sLlaysEaq-0




Tản mạn về Đức Huy 


Đối với sự cảm nhận của riêng tôi , nhạc Đức Huy rất hay . Hay ở sự đơn giản chân tình mộc mạc .Tôi cứ ngỡ nhạc sĩ là người rất biết cách yêu thương . Lần đầu tiên thời con gái tôi biết đến nhạc Đức Huy :

" Tôi yêu xem một cuốn truyện hay , tiếng chim hót đầu ngày , ly cafe buổi sáng . Tôi yêu quần Jean và áo trắng , con đường ngập nắng vàng ...và tôi cũng yêu em . Yêu em muộn màng , yêu em nồng nàn , yêu em chứa chan ..."

Một trái tim yêu đơn giản biết mấy , và hạnh phúc thường đến bằng con đường cũng đơn giản như vậy . Hạnh phúc bình thường là thứ dễ tìm và bền lâu .Điều này cũng nói lên qua cách ăn mặc của nhạc sĩ , không màu mè , kệch cỡm . Vóc dáng nhỏ con của nhạc sĩ cùng với thể chất yếu đuối chính là nhược điểm của anh .Anh biết cách sửa đổi yếu điểm này để biến nó thành ưu điểm trong mắt khán giả . Tôi chưa từng gặp anh ở ngoài đời chẳng rõ anh là loại người thế nào . Mỗi khi xuất hiện trên tivi ,video anh luôn tạo cho tôi một cái nhìn thiện cảm . Một Đức Huy rất chân thành , sâu sắc , hài hước và hiểu biết từng trãi .

Thường khi các nhạc sĩ tự viết ca khúc cứ hay thi vị mọi thứ , chẳng hạn như :

" Tôi muốn mình tìm đến thiên nhiên
Tôi muốn sống như loài hoa hiền
Tôi muốn làm một thứ cỏ cây
Vui trong gió và không ưu phiền ..."

Nghe thì hay đấy nhưng nó không thật , nó giống với linh hồn của tu sĩ hơn là nhạc sĩ . Cho nên tôi rất mê cái cách mà Đức Huy bày tỏ nỗi niềm .Mặc dù lời lẻ đơn giản nhưng khi thấy anh trình bày lại toát lên một vẻ đẹp trong sáng tự nhiên .

Sau đó tôi nghe ca khúc đầu tiên của anh

" Cơn mưa phùn đi qua thành phố nhỏ , hàng cây lặng lờ ...
Buồn một sớm mai , người con gái hát một mình . Bài hát
buồn như lời tỏ tình ..."

Chỉ hình ảnh một cơn mưa phùn mà nói lên nhiều thứ .

Khi nghe Hương Lan :

" Trong đôi mắt em anh là tất cả , là tình yêu là hạnh phúc em khát khao . Nhưng em ước gì mình gặp nhau lúc em chưa ràng buộc , và anh chưa thuộc về ai . Em sẽ cố quên khung trời hoa mộng ..."

Một thời gian dài tôi mê bản này chết thôi . Vậy mà một lần nghe anh trả lời phỏng vấn bảo rằng anh viết bài này theo kinh tế thị trường tôi thấy buồn cười gì đâu . Tình yêu cũng có thể chạy theo vật chất nên nhạc phải theo trị trường .hihihi...

Khoảng năm 2005 tôi về Pleiku chơi , rất ngạc nhiên khi thấy tất cả các quán cafe đều chơi nhạc Đức Huy là chính . Và bản Đừng xa em đêm nay thường được khách nam yêu cầu . Tôi hỏi một cậu trai khoảng 25 tuổi , khi cậu yêu cầu chủ quán chọn ca sĩ Thảo My
- Em có biết Thảo My là ai không ?
- Thì ...là Thảo My , cô ca sĩ xinh đẹp vừa mới nổi lên .
- Cô ta chính là nàng trong bài hát , và bài hát viết cho giọng cô ta .
- Dẩy na ...hèn chi ẻm hát tới quá !

Thời đó đa số các quán cafe ở SG và HN lại thịnh nhạc Trịnh Công Sơn .

Mổi khi họp mặt bạn bè tôi đều hát Karaoke bản này , bản tủ vì nó dễ hát , giai điệu Bolero không làm tôi bị đuối giữa chừng , không bị bễ dĩa . Tôi rất ít có cơ hội dợt Karaoke , trong khi các bạn tôi thì hát pro như ca sĩ . Các bạn cập nhật bài mới liền tù tì , chi địa cho giàn máy tân tiến , nhà đứa nào cũng có riêng một phòng Entertainment hẳn hoi .Tôi mà được thế chắc cũng hổng đến nổi tệ ...Bạn tôi còn trêu " Hèn gì mà nó có tới 4 đứa con ..."

Nghe bản này ở Cali không đã bằng ở các quán cafe Pleiku. Làm như Phố núi của tôi sống nhờ vào các quán cafe . Đêm Pleiku rất lạnh , nếu không mưa thì cũng mù sương giăng đầy . Cho nên nghe Đường xa ướt mưa cũng phê lắm !

" Đêm nay thời gian đứng yên lắng đọng , cho đôi tình nhân đuối trong giấc mộng ...Mưa rơi làm thêm khó câu giã từ , vì đường xa ướt mưa ..."

Khôn ghê ha , đổ thừa trời mưa đi rồi yêu nhau mí chỉ cà tha . Vậy cái dù và áo mưa đã không còn hữu dụng . Lái xe hơi chớ phải xe đạp đâu mà lười ...

Bởi vậy mới nói , Đức Huy người thì nhỏ mà đa tình như quỷ . Đa tình rất có duyên .

Lần đầu tiên thấy Thảo My trình bày Đừng xa em đêm nay , tôi bị cuốn hút bởi thân thể khoẻ mạnh , khuôn mặt góc cạnh đầy bản lĩnh .Đức Huy có vẻ cũ kỷ yếu đuối so với nàng , một nhan sắc năng động trẻ trung ngời sức sống .Rồi họ cũng chia tay như những cặp tình nhân khác . Nghe nói Chàng bây giờ về VN sống hẳn , còn nàng vẫn ở lại với mấy đứa con . Sự tác động của hấp lực với những cặp tình nhân tính cách trái ngược thường gây tiếng sét ái tình , đam mê nhưng khó bền . Qua thời đam mê nông nổi , họ chỉ nhìn thấy khuyết điểm của nhau . Tôi thấy tội nàng lắm ! Nếu nàng hổng có yêu Đức Huy , chúng ta có thể không hề biết đến một ca sĩ Thảo My nhưng đời nàng có thể hạnh phúc hơn . Các bạn tôi cho rằng Thảo My không xinh xắn , nhưng với riêng tôi vẻ đẹp của nàng rất đặc biệt . Một phụ nữ khoẻ mạnh , tự tin luôn tiến về phía trước . Tình yêu của nhạc sĩ giống như những cơn mưa bóng mây đuổi theo ngọn gió . Nó đến nó đi thoắt chốc là tan biến . Sau khi chia tay Thảo My , tôi không thấy có bản nhạc nào của Đức Huy làm tôi mê như trước . Có phải trái tim anh đã khô cằn ? Hay tại anh lo làm kinh tế mà xao lãng nghệ thuật chăng ?

Bài hát đâu chỉ là nốt nhạc , khi lửa đam mê đa tắt dòng nhạc như thiếu hụt nhựa sống . Nhạc sĩ có thể yêu nhiều lần trong đời , nhưng tình yêu và đam mê của mỗi người chỉ rung động thật sự với một nữa mà Thượng Đế vẫn giành riêng cho mình .

Một nữa đàn ông là đàn bà. Một nữa của đàn bà là đam mê .Một nữa của đam mê là nghệ thuật . Một nữa của nghệ thuật là tình yêu .Một nữa của tình yêu là đau khổ . Một nữa của đau khổ là hoài niệm . Và một nữa của hoài niệm chính là hạnh phúc .

" Và mùa xuân trong đôi mắt em ,là mùa xuân tôi mãi đi tìm ..."


---muaphonui---
Đính kèm (1) 

Monday, March 26, 2012

Tùy bút - Cầu vồng

Cầu vồng

Would you like to see the rainbow ? How many colors could you count ? 
Would you love to feel my heart , how many shades would you find ? 

If you look up in the sky , and see the blue hope from those clouds . 
How would you feel about that ? Paint that blue shade on my eyelids  

The warm heat from the sun , blows the pink to my cheekbone . Only love unconditionally , from your pure heart. 
Darken the red on my lips -as sweet . 
Let the night wrap on my hair , with some drop of mild fog . To add more darkness and shine , so my hair will always fall and bounce . 

The Spring gives me some hopes , 
The Summer fills me with cheerfulness . 
The Autumn brings me some of its romance 
The Winter puts me down to rest . 

Holidays warm my life up , With lot of joy and wishes . 
But only you give me , the true love that I need . To understand ,what I mean to be 

Chiều nay nhạc sĩ X vừa gọi tôi : 
- Cô Mpn có rãnh không ? 
- Vâng ạ , xin anh cứ nói. 
- Không nói mà hát , anh muốn cô nghe thử melody của bài hát , rồi cho anh ý kiến nhá ! 


- Sao ? Mpn thấy thế nào ? 
- Hay , hay ghê cơ ! Anh giỏi thật đó. Điệu nhạc nghe vui , đẹp và rất dạt dào. 
- Vậy có giống như " e " của mpn không ? 
- Dạ không , melody của anh hay hơn nhiều. 
- Trời ! Mừng thiệt nghe. Hôm qua hát thử cho mấy người bạn nghe , họ cũng nói được lắm. Hát cho thi sĩ nghe mà hơi run , nhỡ lại bị chê. 
- Chê thế nào ? Em không biết làm nhạc thôi , nhưng rất biết thưởng thức mà...Thôi , em hiểu rồi ! Chắc tại nhạc sĩ thấy em lanh chanh , hay ý kiến ý cọ lung tung. 
- Vậy là OK melody há ! Bây giờ anh sẽ gởi bản nhạc đó qua cho em nghe kỹ lại. Rồi viết lại lời Việt theo melody đó cho anh nhá ! 
- Ủa , sao kỳ vậy ? Em đã gởi anh song ngữ mà. 
- Vì anh có cảm hứng làm phần tiếng Anh trước , khi sang tiếng Việt bị trục trặc. Tiếng Việt có dấu không hợp với melody này. 
-Whoa ! Anh bị sập bẫy rồi. 
- Bẫy ? Thơ của Mpn có bẫy nữa sao . 
- Là vậy nè ,thường khi làm những bài song ngữ. Mpn làm tiếng Việt trước , sau đó dịch tiếng Anh. Nhưng riêng với bài này thì tiếng Anh lại phọt ra trong đầu em trước. Sau đó em dịch tiếng Việt , và em phát hiện làm cách này dễ hơn. 
- À...à , nghĩa là anh cũng có cảm hứng với tiếng anh trước , nên bị sập bẫy...hihihi...Mpn nói chuyện ngộ ghê ! 
- Em xin lỗi , đừng cười em chứ. Người ta nghĩ sao nói vậy thôi à ! Văn nói đâu cần trau chuốt như văn viết hả anh. 


Cách đây mấy tuần , nhạc sĩ than với tôi , anh đang gặp khó khăn vì chưa tìm ra giọng nữ cho một bài hát mới ra lò. Tôi rất thiệt thà đưa ra ý kiến 
- Nếu anh vẫn tìm không ra thì để em hát phụ với. 
- Thôi đi , giọng em chỉ có hát nhạc thiếu nhi thôi. 
- Gì...tệ vậy ! 
- Chứ còn gì nữa , giọng gì...nhí quá hà. Con cò be bé , nó đậu cành tre... 

Ờ , mà nghĩ cũng kỳ thiệt , tại sao với thời gian cái gì cũng đổi mà giọng vẫn không đổi há ? Thỉnh thoảng, mấy người bạn của ông xã gọi lại nhà , Mpn vừa ngấc phone lên : A lô ! 
- Có ba ở nhà không con ? Bác B đây. 
- Dạ...thưa , ba đi vắng. Chỉ có mẹ ở nhà. Bác B cần gì không ? 
- Thôi khỏi đâu , bữa nay mẹ ở nhà hả ? Lúc khác bác gọi. 



Hôm nay tôi lại học được chút xíu về music compose . Theo lời nhạc sĩ X thì làm nhạc bằng tiếng Anh dễ hơn tiếng Việt . Vậy là mấy ông nhạc sĩ Việt mình giỏi quá chừng . Tiếng Việt có tới 6 dấu , phải tìm cách nào cho hợp với bảy nốt nhạc . Đó là chưa kể điệp âm , luyến láy , ngân nga .Nghĩ mà thương cho mấy ông . Hèn gì nhạc sĩ Việt làm nhạc ngoại quốc thì nhiều , chẳng thấy ông ngoại quốc nào làm nhạc Việt . Vậy mà mỗi khi nghe nhạc song ngữ , tôi cứ hay chê ỏng chê eo . Chẳng hạn bài " Woman in love " 

" ... I am the woman in love , I can do anything , for you anh to my love . What woman can do . 
It' s a right ! I defend , over and over , again . What do I do ... " 

Khi nghe cô ca sĩ Ánh Minh hát bài này lời Việt , tôi thấy nó sao sao á . Giống như ...trật đường ray ... 
Cho nên trước giờ tôi chỉ thích nghe bản này bằng Anh ngữ . 


Hôm trước khi nhạc sĩ N C Chiếu gởi tặng tôi bài " Về đâu nổi nhớ " mà anh đã cảm tác từ bài " Chiếc lá cuối cùng " của tôi. Tôi có hơi thất vọng , vì sao nhạc sĩ lại không phổ thơ tôi mà chỉ cảm tác. Anh đã trả lời : 
- Tôi có tật xấu như vậy nên ít khi dám phổ nhạc từ thơ. Đa số các thi sĩ lấy làm khó chịu. Bữa đó tình cờ đọc được bài Chiếc lá cuối cùng , tôi thật sự rung động bởi hồn thơ mpn nên mới cảm tác. 

Mặc dù anh chỉ giải thích thế , nhưng giờ tôi hiểu , có thể là melody. Mỗi nhạc sĩ có làn hơi và sở thích riêng biệt , và cảm hứng chỉ đến cho những sự riêng biệt đó. Cũng như tôi khi làm thơ , tôi thích thơ mới , ngũ ngôn hay thất ngôn không cần theo niêm luật. Cả tháng nay tôi không có thi hứng , chỉ viết nhiều mà không có thì giờ để post. Gần đây còn có nhã hứng chụp hình và muốn học cả photoshop. Tôi ước chi một ngày có 48 tiếng , tha hồ xài... 

Tôi email cho nhạc sĩ , " những bài thơ của mpn , là chút yếu đuối , ủy mị rất đàn bà. Những nổi niềm xao xuyến chợt đến , chợt đi. Nếu có thể giúp nhạc sĩ bật ra nhã hứng và đưa nó vào đời bằng giòng nhạc điêu luyện của anh. Mpn cảm thấy vui lắm , kể như em cũng có chút đóng góp. Xin nhạc sĩ cứ tự nhiên mà xử dụng bất cứ bài thơ nào..." 

" Cám ơn em đã chia sẻ ! " 


Mấy tuần trước , gởi bài ngũ ngôn cho nhạc sĩ X , tôi chỉ muốn xem thử anh có cảm xúc gì với nó không ? Chỉ qua một đêm , anh đã hát thử cho tôi nghe - Y chang melody mà tôi đã tự xướng lên khi làm bài thơ. Đó là thói quen của tôi với những bài thơ mà tôi tâm đắc. Còn đối với những bài thơ họa thi tôi không thể nào hát được. Với những bài lục bát thì tôi thường ngâm. 

Tôi giải thích nội dung bài thơ cho nhạc sĩ X nghe 
- Đây không phải là mối tình trai gái bình thường , chính là mối tri kỷ tương giao. Chàng và nàng chỉ đến với nhau qua câu thơ con chữ , họ không có ý định bước vào đời nhau. Vì vậy anh phải thổi hồn cho nó thật bay bỗng , nhẹ nhàng mà sâu lắng. Nhạc đệm phải thật mộc, càng đơn giản càng tốt. 
- Trời ơi khó vậy ta , sao càng ngày càng đi anh vậy ? 
- Em đâu có đì...chỉ order thôi mà. Nhạc sĩ hãy thử theo lối phá cách một chút. Hơi cổ một tí đi anh , giống như Ngày xưa Hoàng thị vậy đó. 
- Trời ơi cô nương à. Bài đó của ông Phạm Duy nổi tiếng , còn thơ của ông Phạm Thiên Thư cũng quá xá nổi luôn. Anh với mpn vô danh mà...hahaha...hahaha 
- Em hổng biết đâu , nếu anh hổng có cảm xúc thì thôi bỏ qua. Thi đàn thiếu gì thi sĩ cho anh chọn. Còn nếu anh muốn làm thì phải thiệt hay cho em. Anh nói đi , anh muốn bản nhạc sống bao lâu trong lòng người nghe ? 30-40-hay 50 năm. 
- Trời , anh chết mất tiêu rồi. Anh chỉ cần 5 năm là đủ thấy hạnh phúc rồi. 
- Sao nhạc sĩ không có lòng tin với chính mình vậy ? Lần đầu tiên khi anh hát thử bài vừa phổ thơ mpn , lúc đó dù hổng biết anh là ai mà em đã reo lên " Anh sẽ làm nên tên tuổi cho em " 
- Anh run quá , rủi anh không làm được thì sao ? 
- Đường mình gắn sức đi thì phải tới chứ anh ! 

Hehehe...nhạc sĩ cười thật thoải mái qua phone. Hy vọng anh có một ngày vui vẻ. Ngoài anh ra , không biết có nhạc sĩ nào chịu chìu theo bà thi sĩ khùng này hông ? 

---Muaphonui---

Sunday, March 25, 2012

Thơ 9 -Mưa theo nỗi nhớ !



Mưa theo nỗi nhớ ! 

Chiều nay mưa tầm tả ... 
gió nghiêng gió ngả . 
Phố ngập chìm vào mưa 
Tôi lái xe trong mưa 
Hồn tôi rơi theo nhịp mưa rộn rã 
Mưa ơi , mưa êm ả 
Những kỷ niệm ngày xưa ... 
Chợt về chao nổi nhớ . Mưa ! 

Chiếc dù nho nhỏ , vòng tay ôm thiết tha . 
Ta đi trong mưa gió , 
lòng ấm chi ấm lạ ... 
Bởi vì ta có nhau ,tay đan hòa hơi thở . 
Phố sẽ còn mưa ngày mai ngày mốt nữa ... 
Sẽ còn mãi những cơn mưa ký ức . 

Adam và Eva , 
Anh và em . 
Chàng và nàng , 
Mưa và gió . 
Nhớ ! Và yêu . 
Đơn giản chỉ một điều , 
Ta là những cơn mưa kỷ niệm , bóng thời gian . 

Sẽ còn mãi trong nhau , 
Thời gian chẳng thể nào phai dấu . 
Chẳng có cơn mưa nào giống nhau đâu . 
Mỗi Adam và Eva , là mỗi vòng đời riêng lẻ ... 
Tình yêu của mỗi người không có mẫu số chung . 

Những hạt mưa rơi ngoài kia có khi nặng , khi nhẹ . 
Trái tim em còn biết tìm về trú ẩn , 
Giữa lòng tim anh . 
Bàn tay em bé nhỏ , 
Biết vẽ dấu yêu lên môi anh , vào đời . 
Trái tim anh hãy bớt khô cằn đơn lẻ , 
Ướt át theo từng nhịp mưa rơi , òa vỡ ! 

Rộn rã tiếng mưa cười , 
Hòa nhập điệu nhạc vui , 
Ngoài kia mưa vẫn hoài mưa rơi . 

---muaphonui--- 

Mời bạn nghe Tình khúc chiều mưa 
Ca sĩ : Đàm vĩnh Hưng và năm giòng kẻ 
http://www.youtube.com/watch?v=oWhEuegYj98 

Thơ 9 -ĐỢI .


đăng sơn.fr -BIỂN KHÔNG KỊP MƯA




... Cô Mưa nhỏ ! 

Đã có dịp đọc 3 câu chuyện ngắn của em - Tôi ngửi thấy mùi hoa Ngọc Lan và nghe tiếng sóng biển rì rào.Câu chuyện của em hình như lấy từ một cuốn phim kiểu của Pháp - Một chút lãng mạn,một chút lãng đãng sương có mùi muối mặn. 

Chuyện kể về một sự gặp gỡ tình cờ giữa một người đàn bà và một đàn ông.Họ vô cùng xa lạ với nhau.Họ có điều gì đó để có thể lại gần nhau qua vài câu nói vu vơ.Người làm phim có cách thức để ghép phần hình ảnh và dùng kỷ thuật cắt xén.Còn người viết qua ngòi viết định thành câu chữ ,họ làm gì để chuyển tải bằng ý nghĩ ? Họ làm cách nào để tạo ra tiếng nhạc để thay thế được các ý nghĩ trong đầu nhân vật ? 

Điều này được thể hiện qua một phong cách và kỷ thuật viết. 
Trong cuốn phim nhẹ nhàng của em đã có sự mong chờ ,bâng khuâng. 
Và em đặt tên cho những đoạn phim ấy dưới cái tựa Adam & Eve.com _ 
Còn tôi,tôi xem những phân đoạn phim của em theo một cách khác của mình.Tôi thử chiếu lại cho em xem nhé.
 

đăng sơn.fr Production present :

BIỂN KHÔNG KỊP MƯA

                                         _________________________



TỪ MỘT VỊ HƯƠNG BIỂN


Lang thang một chốc trên bãi cát úa nắng chiều,chàng cảm thấy hơi lạnh. 
Đôi chân vừa kịp rã rời,cổ họng khô vì mùi mặn của gió lùa.Kéo cao cổ áo,chàng đậy nắp ống kính sau khi đã tỉ mỉ thu hình từng khía cạnh của những góc biển.Khi chụp ảnh,vẫn có những ý nghĩ lãng đãng trong đầu : Làm cách nào để ánh sáng có tiếng nhạc ? Sóng chỉ là sóng nhấp nhô,những bọt biển làm gì có điệu trầm bỗng của giọng hát Whitney Houston hoặc của một Diana Ross cao vút nồng nàn. 

Trong các môn học về kỹ thuật và nghệ thuật,người ta phải học cách ghi chép và diễn đạt tâm hồn của riêng mình như một chữ ký. Chàng đã mòn mỏi những bước chân khắp các đồi núi,các thành phố đã viếng thăm.Một Vancouver nơi phố Tàu,một Los Angeles đầy dấu ấn của siêu sao ảo vọng,một Nevada của thứ Las Vegas rực màu và rực mùi tiền tài,sắc vọng..... Những hình ảnh thu nhập được từ cái nhìn riêng đã nói được điều gì cần nói ? Màu sắc,hình thù ra sao ? 

Buông thỏng những ý nghĩ rời rạc như thế,chàng liếc mắt ,tìm một chỗ ngồi ở dãy quán ven biển.Chàng biết mình cần có điều gì trong một cái quán nước .Quán càng vắng vẻ càng tốt.Sự vắng vẻ đã nằm một phần lớn trong hồn chàng.Sự yên tĩnh luôn luôn cần thiết. 

Quán nước có cái tên khá dễ yêu : Quán của Eva. 

Bàn ghế mầu nâu,khăn trải bàn hồng nhạt, có những bình hoa ngọc lan nằm ở các góc bàn.Quán đang để những bài nhạc trữ tình của Pháp làm chàng đoán đại người chủ quán là một cư dân nguyên quán pháp quốc. Bản nhạc rất xưa mang tên Je pense à toi đang rủ rỉ từ những chiếc loa nhỏ khi chàng kéo ghế,gọi ly bia và ly cà phê đậm.Cà phê kiểu Mỹ làm chàng hay nhăn mặt.Chất Arôme không đến từ góc phố Paris ,không đến từ thành phố Rome của Ý .Ở âu châu,người ta nếm cà phê kiểu khác.Uống cà phê chậm rãi khi ngồi bên một người đàn bà là một cái thú. 

Với đàn ông,đàn bà là một thế giới rất huyền bí.Không phải vì một bộ ngực,chưa hẳn là vì một thân hình thon gọn,cũng chẳng phải là vì một cái hương sắc gợi cảm sexy của siêu sao,tài tử. 

Đàn bà có sẵn hình ảnh địa ngục và thiên đường trong đôi mắt và tâm hồn của họ.Đã có bao nhiêu đàn ông gục ngã thảm thê vì những Eve huyền bí ? Đã có bao nhiêu kẻ tìm thấy ngục hình sau những giây phút say sưa ngập lặn trên thân thể đàn bà ? 

Đã chưa có một cái thống kê nào định rõ.Những tờ tạp chí đã ra những con số chỉ để làm vừa lòng người đọc họ. 

Theo những bản nhạc nhẹ,ngoài cửa kính gió vẫn đùa trên sóng vỗ.Biển vắng lặng .Ngó từ xa xa ở triền cát,chàng thấy thấp thoáng một vài cặp tình nhân dạo biển,họ nghiêng đầu trên vai nhau và nói thầm thì với nhau một vài điều gì đó mà chỉ có họ hiểu với nhau. Tình yêu lúc nào cũng có điều để làm đẹp khi đi vơí nhau trên biển chiều.Gió vi vu lời tình,ngôn ngữ vi vu lời yêu ái. 

Chàng uống cạn ly cà phê dở nhất trong ngày.Chàng nốc cạn ly bia vừa hết hơi lạnh.Một thoáng lưng lửng buồn bã nào đó kéo đến.Chàng gấp tờ báo mới mua gọn ghẽ để nhét vào túi sac của máy chụp ảnh.Bản nhạc có tiếng dương cầm đang lê thê.Chợt dưng,chàng thèm nghe lại bàì hát của một Đức Huy thời cũ : Để Quên Con Tim. 

Chàng nhạc sĩ đã viết : ....Ngày rời Cali,anh đã để quên con tim. 

Đẩy gọn chiếc ghế,đứng lên,trả tiền,chàng rời khỏi quán nước.Tiếng nhạc đuổi theo ở sau lưng.Trong tiếng nhạc ấy,chợt dưng chàng thèm gặp lại người đàn bà xa lạ ấy.Dù chỉ một lần.Một lần nữa thôi. 


đăng sơn.fr
 

Tùy bút - Nhập vai !





Nhập vai !


Nói với người trong mộng !

Thưa ông , sự gặp gỡ của chúng ta dẫu là hi hữu. Em biết , ông sẽ còn đợi em trên biển mỗi chiều. Em đã đến , vẫn không có can đảm gặp ông. Em vẫn nhìn từ xa , đã nhìn thấy cái bóng to lớn của ông lủi thủi trở về quán Gió. Một lần nữa , em lại phải đóng kịch với chính mình.


Khi còn ở Sài Gòn , Ngọc Lan tham gia nhóm kịch nhà văn hóa quận 5 . Vai diễn đầu tiên mà em đảm nhận là Juliett 16 tuổi . Lúc đó Ngọc Lan đã 19 , bạn diễn Romeo là anh Thành 22 tuổi . Ai cũng bảo chúng em đẹp đôi, chúng em nghịch ngợm ghê lắm và hạp ý tứ của nhau . Ba mẹ anh Thành là giáo chức , anh là con một . Để chìu em anh cố ăn diện bảnh bao như một công tử nhà giàu . Có lần anh còn dám bán sợi dây chuyền vàng , quà tặng quí giá từ bố mẹ để có tiền ăn diện . Em là lính mới , diễn xuất gượng gạo lơ tơ mơ ...Anh Thành đã có kinh nghiệm nên diễn đôi khi rất xuất thần ... Có khi anh ấy nói chuyện gì đó với em , em cứ tin là thiệt . Phút cuối cùng ảnh lại bật cười ha hả " Cưng ngốc quá hà ! Anh chỉ diễn thôi . "

Từ đó , em không mấy tin vào những điều anh ấy nói . Cứ coi như ảnh pha trò chơi vậy thôi ! Những câu chuyện nổ như bắp rang , vô thưởng vô phạt . Từ ảnh em học được một câu : " Đàn ông mà em tin được thì heo nái cũng biết leo cây ! "
Thỉnh thoảng ảnh còn rủ tai Ngọc Lan : " Khi nào em gái yêu , phải mời anh làm cố vấn nha . Hổng thôi , chúng lừa em chết . "

Ba tuần lễ đầu tiên chúng em chỉ tập được màn một . Hồi đó trong lớp kịch có tới 3 thầy giáo :

1- Đạo diễn X. Cường, ( ông này bây giờ nổi tiếng ) ông ta chỉ thỉnh thoảng xuất hiện xem chừng đám học trò độ 5 -10 phút là biến đâu mất .

2 - Biên kịch kiêm chỉ đạo chánh C. Thụy , thầy dạy chúng em cả diễn xuất lẫn lý thuyết .

3 - Đạo diễn Huế ( vì ông ta người Huế vào Sài Gòn học để lấy bằng đạo diễn ) Ông này rất đẹp trai , rất khó chịu và được gắn biệt danh là " Băng Băng công tử " . Ông ta còn độc thân nhưng chẳng hề vui tính . Hai ông thầy kia đều đã vợ con đùm đề nhan sắc cũng tầm tầm . Tên của ông Huế đạo diễn tới 3 chữ , nghe rất hoàng phái . Ngọc Lan không thể nào nhớ nổi , chỉ nhớ gương mặt đẹp trai lạnh lùng .
Ông ta đã tốt nghiệp trường thanh nhạc , dạy tụi em ca ,vũ và điệu bộ , nhảy nhót ...

Bất ngờ một hôm cả 3 ông đồng xuất hiện một lúc và đòi tụi em diễn thử cho 3 ông coi . Bữa đó Juliett Ngọc Lan mặc một mini skirt rất ngắn còn Romeo Thành thì quần Jean bạc màu và áo sơ mi trắng, tay thụng rộng giống kiểu " Ba chàng ngự lâm ". Anh ấy còn chải tóc bồng bềnh và xịt keo lượn sóng trông rất lãng tư đa tình .

Nàng Juliett đứng trên bao lơn ( bằng bục gỗ ) nhìn xuống người yêu của mình dưới đất chỉ thấy một hình ảnh rất nên thơ . Nàng cứ cười chủm chỉm quên bén lời thoại , nên diễn ...cương .

- Romeo chàng hỡi ! Xin hãy hiểu cho tình em , trái tim em đã thuộc về anh mãi mãi ...Trời đã khuya rồi chàng hãy về đi ! Kẻo trời mưa làm chàng ướt tóc... ướt áo ...

Chàng Romeo từ dưới nhìn lên chỉ thấy cặp giò trắng nỏn ...nên chàng cao hứng :

- Juliett yêu dấu ! Anh xin thề dưới ánh trăng đêm nay ! Xin vầng trăng hãy làm chứng cho tình anh trao em , đời này kiếp này và mãi mãi ...Ta chỉ yêu em mà thôi . Sông có thể cạn , núi có thể mòn , xin cặp đùi của em đời đời bền vững ...

- Cắt !

Đạo diễn X. Cường hầm hầm bước ra khỏi lớp .

Biên kịch C.Thụy thì mếu máo :

- Diễn cái trò khỉ gì vậy ? Lúc nào cô cậu cũng đùa , thật làm mất mặt tôi quá ! Dẹp đi , dẹp !

Đạo diễn Huế vẫn điềm nhiên ngồi yên tại chỗ , nở một nụ cười rất bí hiểm ...Lần đầu tiên , Ngọc Lan thấy ông ta thật sự đẹp trai như lời đồn , danh bất hư truyền .

Cuộc đời cũng đâu có khác chi vai diễn , mỗi ngày Ngọc Lan vẫn đóng kịch với cuộc đời mình . Đóng kịck với chính nội tâm luôn luôn bị giằng xé của mình . Bản chất Ngọc Lan rất yếu đuối , không thể đương đầu với thử thách . Những sóng gió cuộc đời đã làm trái tim Ngọc Lan sứt mẻ và tự co rút vào chiếc vỏ của con ốc sên . Những mối dây ràng buộc của gia đình và xã hội rất khắc nghiệt , nó sẽ giam hãm em trong bóng tối ngục tù . Một cánh chim nhỏ nhoi muốn thoát khỏi lồng đề bay về hướng biển ... Nơi mà Peter Nguyen vẫn đợi ...

Trong các vai diễn của đời mình , em thích nhất vai Eva và bạn diễn Adam.
Một Eva chỉ ẩn nấp trong bóng tối , cô ta tự biến mình thành một thứ ảo ảnh để ru nhẹ giấc mơ của đời mình. Khát vọng cũng chính là tàn vọng để vá víu những trái tim cô đơn. Cô ta không muốn gây tội lỗi và không muốn làm đau bất cứ ai.

Adam của cô là một người anh hùng giống như Từ Hải đậm thêm chất phong trần. Một Adam mẫn cảm thông minh , đa tình đầy nhân bản. Một Adam luôn luôn hiểu biết lý lẽ , để không nông nỗi giận người tình của mình. Phút cuối cùng , anh ta không muốn thấy nàng Eva của mình chịu giam cầm trong đau khổ. Adam đã tự hoạn mình và chết.

Hỡi tình yêu ! Eva sẽ mãi mãi yêu anh , như đã yêu cuộc sống này.

Ngọc Lan chỉ tỏa hương dìu dịu trong đêm , nó không chịu được ánh mặt trời. Càng không thích hợp với những cánh chim thiên di như ông.

Hãy vững bước về phía của ông , phía đầy nắng mặt trời . Rồi mỗi hoàng hôn đến, hãy tự thả mình vào những giấc mơ màu tím . Nơi mà ông có thể nhớ về em ...một đóa Ngọc Lan nhỏ nhoi tả tơi theo gió . Ngọc Lan giã biệt.



---muaphonui--- 


Saturday, March 24, 2012

Thơ 9- bóng tối



BÓNG TỐI 

Yêu anh ! Nhưng vẫn đành câm lặng .
Chẳng dám tới gần , giả người dưng
Tình yêu chẳng phải như con rối
Anh cứ giật dây con rối biết buồn ...

Tình yêu có phải là tất cả
Để người muốn là có được ngay
Hay chỉ là một trò chơi dối trá ?
Ừ , thì tôi đã dối trá quen rồi .

Thôi thì cứ trách hờn đi cho thỏa
Cho nhẹ lòng mà quay bước bỏ đi
Già đầu rồi ...vẫn như thằng bé nhỏ ...
Cứ coi tôi là con bịnh của người .

Đi ngang nhà tôi xin chớ dừng chân bước !
Kẻo lạc lòng rồi chẳng nỡ ngó lơ .
Đàn ông ...thì cứ vạn lần như thế !
Chẳng ý nghĩa gì như bóng tối sau lưng .

---muaphonui---
 

Friday, March 23, 2012

Thơ 9 - về thăm Phố Núi


“Đôi mắt Pleiku Biển Hồ đầy” 


về thăm Phố Núi 


vẫn cứ thích về thăm Phố Núi
ngồi bên em nghe nước suối reo
nhìn tia nắng hoàng hôn rớt vội
thấy vàng ươm từng hạt sương treo

vẫn cứ thích dạo qua những chỗ
đã cùng em trên con Phố xưa
chuyền tay nhau ly cà phê nóng
đi và đi trong đêm sương mưa

vẫn cứ thích ngồi trên dốc sỏi
nhặt từng hòn đá cuội quăng xa
nghe tiếng rơi vọng từ xa thẳm
ngỡ như ai vữa gọi tên ta

vẫn thích đi dầu chân đã mỏi
như có em từ trên dốc cao
tim rộn nhịp theo lòng bối rối
lời nào đây chút nữa sẽ trao?

@

kỷ niệm đi chưa hề biết mệt
đuổi bám theo từng vết chân anh
yêu Phố hay yêu em chẳng biết
Phố Núi xưa vẫn thích về thăm.

Cao Nguyên 
Nghe diễn ngâm bài thơ này trong CD: http://gachnoionline.com/depot/mimi/Truyen/caonguyen.html