Monday, December 31, 2012
Saturday, December 29, 2012
Friday, December 28, 2012
Thơ - Mùa đông mở
Mùa đông mở
mở cửa đón cơn gió mùa đông
đón lời thì thầm vắt ngang khe cửa
có lời yêu reo vui như đốm lửa
con chim nghếch cổ hát vang trời...
mùa đông nơi này lạnh lắm anh ơi !
chút giá băng đọng lại từ năm ngoái
khều lên ngọn lửa mới
chim trời trốn đâu cả rồi ?
chỉ một con sót lại trong khu vườn nhỏ lẻ loi.
mở cửa lắng nghe chim hót !
mở hồn nhận ân tình ai
mở đời vào những ngày chót
năm cũ đi qua - năm mới xanh tươi.
mùa đông trước mặt em bớt màu u ám
mùa đông sẽ rất dài ngập nỗi nhớ mênh mang
mùa đông có thể mở đầu hay kết thúc.
anh có làm gã si tình cuối cùng ?
khiêu chiến với mùa đông.
Mưa phố núi - mùa đông 2012
Thursday, December 27, 2012
Thơ Vạc ăn đêm - ĐÊM SÁNG THẾ
ĐÊM SÁNG THẾ
Có thấy không ngôi sao vừa khép mắt
Dưới trần gian côi cút một đi, về
Tên ngoại đạo trái tim buồn quay quắt
Amen tay cầm trống trải mân mê
Tôi đã gió còn tình em đã sóng
Giữa phong ba nhặt vỏn vẹn hôm cười
Ta đã qua bao giông cuồng bão lộng
Hang đá nằm người sinh hạ cùng tôi
Gương mặt yêu giấu niềm vui thánh thiện
Áo phong du tôi trót lắm hoang đàng
Đêm giáng sinh Chúa ra đời, chuông điểm
Cùng hài đồng vác thánh giá lang thang
Thì nâng niu lời yêu xin gìn giữ
Trang kinh thô quỳ đọc với khô môi
Dẫu thiên đàng hay địa ngục chờ phán xử
Khuya giáng sinh em sáng thế cùng tôi.
ĐCĐ
Có thấy không ngôi sao vừa khép mắt
Dưới trần gian côi cút một đi, về
Tên ngoại đạo trái tim buồn quay quắt
Amen tay cầm trống trải mân mê
Tôi đã gió còn tình em đã sóng
Giữa phong ba nhặt vỏn vẹn hôm cười
Ta đã qua bao giông cuồng bão lộng
Hang đá nằm người sinh hạ cùng tôi
Gương mặt yêu giấu niềm vui thánh thiện
Áo phong du tôi trót lắm hoang đàng
Đêm giáng sinh Chúa ra đời, chuông điểm
Cùng hài đồng vác thánh giá lang thang
Thì nâng niu lời yêu xin gìn giữ
Trang kinh thô quỳ đọc với khô môi
Dẫu thiên đàng hay địa ngục chờ phán xử
Khuya giáng sinh em sáng thế cùng tôi.
ĐCĐ
Thơ Vạc ăn đêm- HÃY GỌI TÔI
HÃY GỌI TÔI
Nhỡ sáng nào em thức dậy
nhìn thấy cây tàn và lá rũ
hãy gọi tôi
không hứa sẽ làm người vui đâu
nhưng có thể, như lá như cây, xin được khóc cùng thôi
Nhỡ buổi nào em chẳng cần nghe ai nữa
gian dối đã nhiều rồi
hãy gọi tôi
tôi nguyện đến ngồi bên chân trời
sẽ như đá sỏi, giữ lời buồn trên môi
Nhỡ chiều nào em chợt muốn bỏ đi thật xa
thị phi đã mỏi một đời
hãy gọi tôi
hứa không khuyên em ở lại đâu
mà sẽ cùng người nẻo hành hương mới
Và, nhỡ như giữa đêm đen nào em gọi tôi
không tiếng đáp lời
hãy vì nhau tìm đến
dù nơi đầu nguồn cuối bến
nơi tôi đang tha thiết yêu người …
ĐCĐ
Nhỡ sáng nào em thức dậy
nhìn thấy cây tàn và lá rũ
hãy gọi tôi
không hứa sẽ làm người vui đâu
nhưng có thể, như lá như cây, xin được khóc cùng thôi
Nhỡ buổi nào em chẳng cần nghe ai nữa
gian dối đã nhiều rồi
hãy gọi tôi
tôi nguyện đến ngồi bên chân trời
sẽ như đá sỏi, giữ lời buồn trên môi
Nhỡ chiều nào em chợt muốn bỏ đi thật xa
thị phi đã mỏi một đời
hãy gọi tôi
hứa không khuyên em ở lại đâu
mà sẽ cùng người nẻo hành hương mới
Và, nhỡ như giữa đêm đen nào em gọi tôi
không tiếng đáp lời
hãy vì nhau tìm đến
dù nơi đầu nguồn cuối bến
nơi tôi đang tha thiết yêu người …
ĐCĐ
Thơ - Người đàn bà của ngày hôm qua
Viết cho tâm sự một loài hoa.
Người đàn bà của ngày hôm qua
Hoa Diên Vỹ anh trồng từ năm ngoái
Nở một lần mà hương đã bay xa
Màu tím thủy chung thương nhớ thật thà
Em - Đàn bà ! Đâu được là thiên sứ.
Nên yêu anh bằng cõi tình phàm tục
Nên khổ đau chịu mãi chẳng nhòa
Nên cái nhớ cứ bám dai da diết
Em rất muốn thoát mình - làm thiên sứ bay xa !
Em - người đàn bà của ngày hôm qua
Đã trót đeo trên mình một tình yêu định mệnh
Dẫu chúng mình chỉ có duyên không phận
Dẫu hôm nay đã khác hôm qua !
Giống người đàn bà của hai ngàn năm trước...
Cực hình chịu tội đọa yêu
Em có lỗi gì đâu ! Chỉ con tim vướng víu .
Tình chỉ lỡ một lần - em mắc đọa ngàn năm.
Đến hai ngàn năm sau...
Ai sẽ khóc thương cho loài hoa Diên Vỹ ?
Ai hiểu được trái tim đàn bà đã vượt qua muôn kỷ
Vẫn mãi yêu anh nguyên vẹn chân tình đầu .
Mưa phố núi 30-11-2012
Người đàn bà của ngày hôm qua
Hoa Diên Vỹ anh trồng từ năm ngoái
Nở một lần mà hương đã bay xa
Màu tím thủy chung thương nhớ thật thà
Em - Đàn bà ! Đâu được là thiên sứ.
Nên yêu anh bằng cõi tình phàm tục
Nên khổ đau chịu mãi chẳng nhòa
Nên cái nhớ cứ bám dai da diết
Em rất muốn thoát mình - làm thiên sứ bay xa !
Em - người đàn bà của ngày hôm qua
Đã trót đeo trên mình một tình yêu định mệnh
Dẫu chúng mình chỉ có duyên không phận
Dẫu hôm nay đã khác hôm qua !
Giống người đàn bà của hai ngàn năm trước...
Cực hình chịu tội đọa yêu
Em có lỗi gì đâu ! Chỉ con tim vướng víu .
Tình chỉ lỡ một lần - em mắc đọa ngàn năm.
Đến hai ngàn năm sau...
Ai sẽ khóc thương cho loài hoa Diên Vỹ ?
Ai hiểu được trái tim đàn bà đã vượt qua muôn kỷ
Vẫn mãi yêu anh nguyên vẹn chân tình đầu .
Mưa phố núi 30-11-2012
Tuesday, December 25, 2012
photos-10 bức ảnh đánh lừa thị giác ấn tượng
Ảnh ảo hình thành dựa trên hiện tượng lưu ảnh của mắt, chúng không chỉ có tác dụng giải trí mà còn để phân tích hoạt động của não.
Ảo ảnh quang học (optical illusions) là trò đánh lừa thị giác bằng cách sắp xếp hình ảnh, hiệu ứng màu, tác động của nguồn ánh sáng và một số "thủ thuật" khác khiến người xem thấy ảnh không đúng như nó vốn có. Hiện tượng này xảy ra khi các tế bào thần kinh của mắt hấp thụ màu sắc, ánh sáng khác nhau dẫn đến sai lệch.
Do đó, đa số ảnh ảo đều có một vài điểm chung như màu dạng khối color-block, trùng lặp kín... Loạt ảnh dưới đây đều là ảnh tĩnh (ảnh JPG) nhưng người xem sẽ thấy một số bức như như đang chuyển động không ngừng, số khác lại chứa thông điệp ẩn. Tuy nhiên, các tấm hình này "chống chỉ định" với người dễ bị đau đầu:
nguồn: vnexpress | ||||||||||||||||
Sunday, December 23, 2012
Thơ -Gởi núi LangBiang
Gởi núi LangBiang
xa phố em nhớ núi
như loài chim nhớ rừng
chưa gặp anh mà đã ...
biết tim mình rưng rưng...
có phải chàng K'Lang ?
như núi rừng dũng mãnh
chứa đầy bụng thương em
tình thật thà chân chất ?
con chim sẽ về núi
tình yêu ở lại rừng
hãy đến bên nấm mộ
đốt lại nén hương tình
ngàn năm còn bền vững
núi cao không trở mình
tình trao không tính toán
theo hơi thở vượt trùng
đêm nay giấc ngủ sâu
em nhập hồn tượng đá
sẽ là nàng H'Biang
gõ hồi chiêng giục giã
mời anh hương rượu cần
trên đỉnh đồi bạt gió
đừng sợ gì anh nhé !
loài người đang mù lòa
gục đầu vào ngực em
thắp niềm tin nhân thế
Giàng tạo ra đôi mình
bằng tình yêu thánh thể
đêm nay mặc trời gió
đêm nay kệ trời mưa
đêm Giáng Sinh hẹn ước
tận thế - mà vẫn chưa !
Mưa phố núi 22-12-2012
Saturday, December 22, 2012
Thơ -mười hai -thơ
mười hai -thơ
sương buồn rớt ngọn cỏ đêm
pha màu mắt ướt chút niềm bâng quơ
mười hai đêm lạnh bất ngờ
rét run lòng gió - thẫn thờ riêng em
lạnh trời tóc rối gió đêm
sợ vai run rẫy - sợ mềm lời ru
nhắn anh hương lửa ôn nhu
giữ ngực ấm nhé - cầm tù tim em
nữa đêm trăn trở - thức quên ?
chim Quyên bén tiếng - ta quen câu vần
ngắm trời mây nước bâng khuâng
chưa ăn trái nhãn bần thần ngẩm say
tháng mười hai ở trên tay
đã qua tận thế còn đầy gian nan
thêm vài hôm nữa xôn xang
bứt cọng cỏ ướt - ngỡ ngàng môi em
tháng mười hai nhé, đừng quên !
Mưa phố núi 22-12-2012
Friday, December 21, 2012
Wednesday, December 19, 2012
Thơ - Viết cho mình
Viết cho mình
viết cho mình một cuộc tình
lời chào ngày ta chưa biết nhau.
" Hello ! Is this me ? You 're looking for..."
viết lời thì thầm kèm nỗi nhớ hanh hao...
viết nhờ ánh trăng sao
cao cao bầu không thẫm tối
bóng đêm không hề gian dối
nỡ lòng nào mình phụ - tình đau.
này dấu yêu kia ơi !
có là bao gói vào nhung nhớ
vầng trăng côi xôn xao - trời trở gió
rụng trái tình vào giấc chiêm bao.
hãy sống ! hãy thương ! hãy yêu và chờ đợi...
bằng nhung nhớ ngàn năm - đá chơ vơ
câu thơ mật ngọt - tình tôi dại dột
trăn trở đêm dần tàn - lặng lẽ viết cho nhau ...
Mpn 10-18-2012
viết cho mình một cuộc tình
lời chào ngày ta chưa biết nhau.
" Hello ! Is this me ? You 're looking for..."
viết lời thì thầm kèm nỗi nhớ hanh hao...
viết nhờ ánh trăng sao
cao cao bầu không thẫm tối
bóng đêm không hề gian dối
nỡ lòng nào mình phụ - tình đau.
này dấu yêu kia ơi !
có là bao gói vào nhung nhớ
vầng trăng côi xôn xao - trời trở gió
rụng trái tình vào giấc chiêm bao.
hãy sống ! hãy thương ! hãy yêu và chờ đợi...
bằng nhung nhớ ngàn năm - đá chơ vơ
câu thơ mật ngọt - tình tôi dại dột
trăn trở đêm dần tàn - lặng lẽ viết cho nhau ...
Mpn 10-18-2012
Anh ở đâu ?
Chỉ còn một nhúm thôi !
em không nỡ thả xuôi dòng
một nhúm tin yêu và hy vọng
khi thuyền lòng chao đảo...giấc mơ qua.
Chỉ còn một nữa của riêng ta
anh có nhặt hãy chờ nơi cuối bãi
một nữa nơi này bơ vơ trống trãi
thu rồi qua , em trốn vào đông.
Có những lúc hồn mình
bay bỗng trên tầng không
em loáng thoáng thấy bóng anh dưới đó
cô đơn - buồn hiu - vội vả
em không đành nhắm mắt ngó lơ.
Còn lại đây một khoảng lặng...đợi chờ !
nẻo người về trống huơ khắc khoải
còn thuyền nhỏ chòng chành lưu luyến mãi
biết bến bờ xa ngái. Anh ở đâu ?
Mpn 19-10-2012
em không nỡ thả xuôi dòng
một nhúm tin yêu và hy vọng
khi thuyền lòng chao đảo...giấc mơ qua.
Chỉ còn một nữa của riêng ta
anh có nhặt hãy chờ nơi cuối bãi
một nữa nơi này bơ vơ trống trãi
thu rồi qua , em trốn vào đông.
Có những lúc hồn mình
bay bỗng trên tầng không
em loáng thoáng thấy bóng anh dưới đó
cô đơn - buồn hiu - vội vả
em không đành nhắm mắt ngó lơ.
Còn lại đây một khoảng lặng...đợi chờ !
nẻo người về trống huơ khắc khoải
còn thuyền nhỏ chòng chành lưu luyến mãi
biết bến bờ xa ngái. Anh ở đâu ?
Mpn 19-10-2012
Tuesday, December 18, 2012
Monday, December 17, 2012
Thơ - Giọt sầu
Giọt sầu
Tôi xếp chồng chất những hạt mưa
gom về từ miền ký ức
xếp trái tim tôi nhỏ gọn
còn một góc quăn queo.
Anh ở đâu ?
tôi lục tìm không thấy.
Góc tim bé nhỏ thế mà !
anh trốn lẫn nơi nao ?
Vào đâu ? Có khi tôi lú lẩn
Hay mắt kiếng cũ rồi_ta chẳng thấy rõ nhau
Vọc nát trái tim_nghe cơn đau rỉ máu
Tôi mất anh thật rồi
hạt mưa nhỏ quặn đau.
Xoè tay hứng giọt sầu
Không ! Giọt máu.
Lỡ thương tích một lần
chất chứa mãi thương đau.
Mưa phố núi 16-12-2012
Sunday, December 16, 2012
Thơ - Thơ anh
Thơ anh
Có thể anh đang cô đơn
thả từng cụm khói buồn bãng lãng...
Biết vòng tay em rất ngắn
dấu dỗi hờn vào mắt tình xa.
Hình như anh rất khác người ta
đam mê quá - hóa ra tay trắng !
Mùa thu hoạch mắt trơ sỏi cát
cạn nghĩa tình - bạc nẻo tơ duyên .
Chẳng cần biết dung nhan anh
giống tôi ưu tư khắc khoải.
Biết anh trải bao nhiêu tuổi ?
đếm chông chênh qua những vũng đời.
Đọc thơ anh - nghe tim buốt nhói
để thấy mình mãi mãi vẫn người
Khóc cùng anh tìm lời trăn trối
sống kiếp người - tru tiếng sói hoang.
Làm người sao quá gian nan ?
Chưa tận thế đã xương tàn đáy mộ
Phật Chúa xa xôi biết nơi nao cứu độ ?
Đọc thơ anh ! Em lãi cả phận người .
Mưa phố núi 16-12-2012
Thơ - Vòng tay
Vòng tay
Mong anh nghĩ về em
qua hình ảnh người yêu đầu tiên.
Hồn nhiên- dại khờ - bé bỏng
với tất cả đam mê ngọt ngào
đặc chất phù sa đồng bằng châu thổ.
Hãy siết chặt ngực em
bằng nồng nàn thịt da hơi thở...
của người đàn bà sau cùng vừa chia xa .
Muốn anh chăm chút em
như mẹ thường lo lắng cho cha
phải ra biển những khi trời bảo tố.
Che chở em anh nhé !
bờ vai dạn dày - anh quen chịu đựng nắng mưa.
Dạy em như thầy đồ
nhưng lề thói nho thâm rất cũ...
em sẽ trọn đời mến yêu gìn giữ.
Hãy chia xẻ cùng em
những tâm tư muộn phiền
Anh ơi, đừng giấu kín !
Như những người bạn thân
lớn lên cùng anh thời để chỏm.
Em sẽ biết lắng nghe !
Không còn nữa quê nhà...
em ngã vòng tay anh thiết tha - xứ sở !
Mơ cánh cò trắng bay về
Anh ! Hãy cứ ôm - ghì siết cơn mê .
Mưa phố núi 13-12-2012
Saturday, December 15, 2012
Thơ - Buồn
Buồn
Buồn chẳng thể buồn hơn !
buồn gom từng cụm - trào ra - rơi vãi .
Nhặt cụm buồn lên - buồn co ro uể oải
Ôi ! Sao buồn nhẹ tênh .
Buồn bỗng muốn làm duyên
tôi thấy tôi qua mảnh gương son - thời con gái.
Mắt sáng - môi xinh - bờ tóc dài mềm mại
Anh khách lạ nào ? Mãi đi xuống đi lên.
Nỗi buồn có khi chông chênh ?
tôi sắp xếp và đếm được niềm tin
mong manh hơn những đầu ngón tay nhỏ bé.
Buồn rơi qua kẻ
cô gái lặng lẻ lăn theo đời.
Nỗi buồn đâu phải của riêng tôi ?
tội tình chi tôi cứ ôm - lời lãi ?
Thả tự nhiên để nó tìm bến bãi
Bờ bên kia - anh có đón giữ giùm ?
Buồn chia thành hai nhánh sông trôi
nơi khúc rẻ ta ngoái đầu dừng bước.
Buồn và cô đơn - ngó nhau thổn thức
Mặc niệm một cuộc tình - buồn lẫn vào bóng đêm .
Mưa phố núi 13-12-2012
Friday, December 14, 2012
Thơ - MÙA ĐÔNG
MÙA ĐÔNG
Chiều lên đỉnh núi sương mù
Đưa tay với lấy mùa thu muộn màng.
Qua rồi để chớm đông sang
Nghe hơi lạnh ấy mang mang cõi lòng .
Giật mình nói với mùa đông ,
Đến chi sớm vậy ai trông ai chờ
Đông rằng nàng cứ vu vơ
Mùa đông tự có bao giờ mất đâu ?
Nó nằm tự đáy tim sâu
Ngủ yên hạnh phúc ẩn màu nhớ thương
Khi nàng quạnh quẽ cô đơn
Mùa đông thức dậy dỗi hờn bò ra...
Mưa phố núi
Chiều lên đỉnh núi sương mù
Đưa tay với lấy mùa thu muộn màng.
Qua rồi để chớm đông sang
Nghe hơi lạnh ấy mang mang cõi lòng .
Giật mình nói với mùa đông ,
Đến chi sớm vậy ai trông ai chờ
Đông rằng nàng cứ vu vơ
Mùa đông tự có bao giờ mất đâu ?
Nó nằm tự đáy tim sâu
Ngủ yên hạnh phúc ẩn màu nhớ thương
Khi nàng quạnh quẽ cô đơn
Mùa đông thức dậy dỗi hờn bò ra...
Mưa phố núi
Thursday, December 13, 2012
audio thơ Hành Trần- Bên kia đồi vẫn nắng
https://www.box.com/s/sluoot856mtm1b7salw4
Bên kia đồi vẫn nắng
Về thôi, bên đời vắng lặng
Lá vàng rồi cũng rơi mau
Về thôi, dấu yêu mờ nhạt
Tiếc chi em khúc tình sầu
Về thôi buồn xưa sẽ mất
Và mưa sẽ khuất sau đồi
Thời gian bụi sầu lắng đọng
Nụ cười lại thắm trên môi
Một ngày nắng xuân lại đến
Cây sầu đông sẽ đâm chồi
Bên đường kia ai đứng đợi
Trao em tình mới tinh khôi
Ngày mai bên đường gió lộng
Em tôi vui bước chân chim
Bến tình mang tên chung thuỷ
Chờ em lên chiếc thuyền duyên
Hành Trần
Monday, December 10, 2012
Thơ - Vùng đất sanh ra anh
Vùng đất sanh ra anh
Không phải người KonTum !
chỉ một buổi chiều dừng chân
Em ghé chơi để hồn mình đi lạc...
nhận diện anh - một trái tim cổ tích
Chẳng thể lẫn lộn vào đâu giữa muôn ngàn người.
Anh !
người trai của đất KonTum
kiên cường và bất khuất
lạ lùng và thân thuộc
Mới quen như đã biết rồi muôn kiếp trước.
Những cụm nắng reo vui_rượt đuổi nhau trên tàng cây rợp bóng
Gió thênh thang_hoan hỉ sau chuỗi ngày mưa liên miên
Chúng ta đã gặp nhau_giữa khát khao bỡ ngỡ
Nên bây giờ KonTum không ranh giới trong em.
Cùng là người Tây Nguyên
chung nắng đồi gió núi
Cũng hai mùa mưa nắng luân phiên
Chia nhau bùn đỏ lấm lem buồn tủi
Ta xẻ san nhọc nhằn - mang vác từ hôm qua.
Em không thể phân biệt ngọn gió nào đến từ KonTum - anh
Cơn mưa nào về từ em - phố núi.
Dẫu GiaLai-KonTum thành hai mảnh đời riêng lẻ rồi !
Hình như mưa KonTum dai dẳng hơn ?
Hình như gió KonTum bạt ngàn ?
Hình như nắng KonTum hanh vàng hơn nơi khác ?
Nên anh nồng nàn hơn người ta
Đa tình hơn tất cả !
Cám ơn KonTum nhé_vùng đất mẹ sanh ra anh.
Một người đàn ông như bao đàn ông trên đời
Lạ lẫm vô cùng trong cõi thơ em !
Đất KonTum nhỏ bé - sao tình anh nặng thế ?
Thành phố nhỏ xíu xiu - vẫn góp mặt anh hùng.
Không có tuổi
Chưa được đặt tên
Thì trong trái tim em thôi nhé,
KonTum là anh ! Anh hùng của chỉ riêng em.
Cám ơn mảnh đất đã ban em huyền thoại
Trân quý trái tim anh - dành cho em một nhịp đập khác thường.
Mưa phố núi 1-12-2012
chỉ một buổi chiều dừng chân
Em ghé chơi để hồn mình đi lạc...
nhận diện anh - một trái tim cổ tích
Chẳng thể lẫn lộn vào đâu giữa muôn ngàn người.
Anh !
người trai của đất KonTum
kiên cường và bất khuất
lạ lùng và thân thuộc
Mới quen như đã biết rồi muôn kiếp trước.
Những cụm nắng reo vui_rượt đuổi nhau trên tàng cây rợp bóng
Gió thênh thang_hoan hỉ sau chuỗi ngày mưa liên miên
Chúng ta đã gặp nhau_giữa khát khao bỡ ngỡ
Nên bây giờ KonTum không ranh giới trong em.
Cùng là người Tây Nguyên
chung nắng đồi gió núi
Cũng hai mùa mưa nắng luân phiên
Chia nhau bùn đỏ lấm lem buồn tủi
Ta xẻ san nhọc nhằn - mang vác từ hôm qua.
Em không thể phân biệt ngọn gió nào đến từ KonTum - anh
Cơn mưa nào về từ em - phố núi.
Dẫu GiaLai-KonTum thành hai mảnh đời riêng lẻ rồi !
Hình như mưa KonTum dai dẳng hơn ?
Hình như gió KonTum bạt ngàn ?
Hình như nắng KonTum hanh vàng hơn nơi khác ?
Nên anh nồng nàn hơn người ta
Đa tình hơn tất cả !
Cám ơn KonTum nhé_vùng đất mẹ sanh ra anh.
Một người đàn ông như bao đàn ông trên đời
Lạ lẫm vô cùng trong cõi thơ em !
Đất KonTum nhỏ bé - sao tình anh nặng thế ?
Thành phố nhỏ xíu xiu - vẫn góp mặt anh hùng.
Không có tuổi
Chưa được đặt tên
Thì trong trái tim em thôi nhé,
KonTum là anh ! Anh hùng của chỉ riêng em.
Cám ơn mảnh đất đã ban em huyền thoại
Trân quý trái tim anh - dành cho em một nhịp đập khác thường.
Mưa phố núi 1-12-2012
Sunday, December 9, 2012
audio thơ Vạc ăn đêm - CHỢT THỊ XÃ ĐÊM
CHỢT THỊ XÃ ĐÊM
Phố núi sương tóc ướt mềm
Má em hồng môi đỏ
Thị xã cao và, gió
Chợt "… một chút gì để nhớ để quên "
Má em hồng môi đỏ
Thị xã cao và, gió
Chợt "… một chút gì để nhớ để quên "
Có phải nhớ thương đã hóa cánh rừng
Em nép vào đâu
Vòm ngực anh giờ xa quá
Chỉ quanh đây mây trời, cây lá
Chợt một chút gì để nhớ để quên
Em nép vào đâu
Vòm ngực anh giờ xa quá
Chỉ quanh đây mây trời, cây lá
Chợt một chút gì để nhớ để quên
Thị xã quanh co dắt em vào đêm
Nhớ dáng anh em ngước về dáng núi
Chợt ẩn hiện trong âm trầm sương khói ấy
Tình mình rất gần
và lại rất xa
Nhớ dáng anh em ngước về dáng núi
Chợt ẩn hiện trong âm trầm sương khói ấy
Tình mình rất gần
và lại rất xa
ĐCĐ
Friday, December 7, 2012
Thơ - Tình xa
Tình xa
Rụng xuống đời nhau một chữ ngờ
thuở nào mộng mị với trăng thơ
thuở say ý tứ câu bền chặt
nhặt được trái sầu - cất giữ mơ.
Người vui bên phố nắng nhạt màu
ai buồn ủ rũ khóc mưa ngâu
đôi ta cứ thế , mưa và nắng
đã ẩn từ nhau vạn kiếp sầu.
Cứ say thêm nữa nhé tình nhân
ngàn đời tình chẳng thể cho không
có yêu nên nhớ - tương tư khối
tình sâu - tình thắm dẫu chẳng gần.
Kéo xa ta thắt lại ân cần
một đời mòn mỏi gánh phù vân
gởi anh chút gió Cali - nhớ !
hiu hắt chiều nay , thứ bảy - mưa !
Mưa phố núi 20-10-2012
Thursday, December 6, 2012
Thơ - Giao mùa
Giao mùa
Đã qua rồi mùa thu
ngang trời vệt mây mù
mờ giăng màu xám xit.
Cổ đau - ngực đau - tim đau.
Chẳng còn những cơn mưa ngâu
ta lấy gì đếm đong nỗi nhớ ?
Mùa hạ vàng xa ngái đã lâu
nguyên cớ gì ta mãi vương vấn sầu.
Em thôi không còn khóc
mỗi khi lòng bão tố.
Anh thôi chẳng còn mong
đếm từng chiếc lá cuối mùa.
Khi đất trời chuyển tiết
tình ta như hấp hối
Nữa yêu - quá muộn
Nữa quên - chẳng đành !
Nếu vẫn sống
mõi mòn trong một lối
Cũ lối về
cũ mất tình nhau.
Giao mùa - có giao được nổi đau?
Lời thề cuối,
Xưa ơi ! Chôn dĩ vãng.
Cũ lắm rồi, năm ấy ! Một mùa ngâu.
Mưa phố núi 27-10-2012
Wednesday, December 5, 2012
Album nhạc TIẾNG THU- NGÔ Càn Chiếu
NGÔ Càn Chiếu
http://www.ngocanchieu.net
http://www.ngocanchieu.net
Album nhạc TIẾNG THU
Video này được thực hiện dưới dạng Playlist, gồm 12 bài hát :
Thơ LangThangBNN - trưa vắng lặng
trưa vắng lặng
trưa vắng, gió mải tìm chi đó
đánh rơi một chút phấn thông vàng
gốc cây già trầm ngâm suy nghĩ
nhớ tiếng rì rào ngọn gió sang
giọt nắng ngẩn ngơ không dám đậu
chẳng biết vì sao trưa vắng im
chiếc lá dỗi hờn sao gió lặng
ngúng nguẩy xoay nghiêng rớt xuống thềm
nụ hoa im lặng nằm trong cỏ
nhè nhẹ đi vào giấc ngủ say
nước hồ sâu lắng miên man nhớ
đâu rồi bóng một thoáng mây bay
trưa lặng bởi lòng trưa nao nao
trưa bâng khuâng nhớ buổi trưa nào
có con én nhỏ mang xuân đến
chao xuống giữa rừng trưa xôn xao...
LangthangBNN
trưa vắng, gió mải tìm chi đó
đánh rơi một chút phấn thông vàng
gốc cây già trầm ngâm suy nghĩ
nhớ tiếng rì rào ngọn gió sang
giọt nắng ngẩn ngơ không dám đậu
chẳng biết vì sao trưa vắng im
chiếc lá dỗi hờn sao gió lặng
ngúng nguẩy xoay nghiêng rớt xuống thềm
nụ hoa im lặng nằm trong cỏ
nhè nhẹ đi vào giấc ngủ say
nước hồ sâu lắng miên man nhớ
đâu rồi bóng một thoáng mây bay
trưa lặng bởi lòng trưa nao nao
trưa bâng khuâng nhớ buổi trưa nào
có con én nhỏ mang xuân đến
chao xuống giữa rừng trưa xôn xao...
LangthangBNN
Tuesday, December 4, 2012
Thơ - Khe khẽ
Khe khẽ
Khẽ thôi nhé ! Khi quay lưng phía gió.
Tà áo em chắc mắc nợ tình tôi
Cứ vướng víu bước hoài sao không tới ?
Tượng đá buồn ủ rũ giọt lệ rơi !
Em cứ thử rảo chân về phía trước
Kệ tình tôi riêng một cõi ru hời
Thả tóc rối tung bay chiều ngược gió
Mặc dòng đời chìm nổi giấc phù vân.
Khe khẽ nhé chiều còn say con nắng !
Dưới lùm cây chim nghệ sĩ véo von
Đừng đánh thức kẻo tình nhân vỡ giấc
Sợ buồn lòng chiếc lá níu bước hoang.
Mưa phố núi 1-12-2012
Thơ - Nụ hồng để quên
Nụ hồng để quên
Nụ hồng ai để quên rồi ?
nụ môi ướp mật từng lời bay xa.
Nồng nàn từ giọt nắng ra
chẻ ba hò hẹn để ta đợi chờ.
Nụ hồng phơi phới lời thơ
trau dồi câu chữ thơm tho để dành
Níu vai mà đậy tình anh
kheo khéo gió thổi - tròng trành đi hoang.
Nụ hồng e ấp dịu dàng
mặn tình đượm nghĩa nhặt khoan ru hời
Ai làm rớt mảnh tình côi
cánh hồng héo rủ ngậm lời đắng cay.
Cũng môi - cũng mắt - cũng say
mà sao lặng lẽ hóa ngày vào đêm.
Nụ hồng hờ hững bên thềm...
Mưa phố núi 2-12-2012
Monday, December 3, 2012
Truyện ngắn- ĐAN LẠI THANH XUÂN
ĐAN LẠI THANH XUÂN
Giờ phải tháo nhẫn ra khỏi ngón tay, tháo bỏ chút kiêu sa còn sót lại đem bán cho đời. 15 ngàn đô la đâu phải con số nhỏ, là bao nhiêu mồ hôi và nước mắt của Thương trong đó. Đã 6 tháng nay, Thương cứ gọi đến hết thẩm mỹ viện này đến thẩm mỹ viện khác, để tham khảo ý kiến, để so sánh giá cả, để tìm hiểu những phương pháp hiện đại đầy hứa hẹn. Thương đâu có mong ước mình được xinh đẹp như một nàng tiên. Thương chỉ cầu mong lấy lại chút thanh xuân thời con gái, ôi cái thời của guốc mộc, của áo lụa Hồng Hoa, tà áo dài tha thướt cứ khiến Thương cảm thấy mình thật sự là cô tiểu thư khuê các. Hồi đó Thương được tiếng dể thương mỹ miều, tánh tình ít nói, sống khép kín mà khiến bao chàng sinh viên võ bị Đà Lạt si tình. Hồi đó sao chẳng bao giờ sợ phải lên cân, ăn thứ gì cũng thấy thích thấy ngon. Sức khoẻ phây phây, đỏ da thắm thịt như con gái Đà Lạt chính gốc.
Gia đình sống ở Sài Gòn làm ăn khấm khá, cha mẹ đã gởi Thương lên Đà Lạt nội trú với các soeu. Mỗi lần về Sài Gòn Thương lại nhớ da diết khung trời Đà Lạt, nhớ những chiều tản bộ lên đồi Cù hẹn hò cùng Thuyên. Nhớ những ước mơ nho nhỏ mà hai đứa đã vẽ với nhau, cho nhau và vì nhau...
- Anh muốn Thương sanh thật nhiều con, trai gái gì cũng được...Một lũ mạnh khoẻ, một lũ vui vẻ, giàu - nghèo không quan trọng.
- Em muốn Thuyên dành nhiều thì giờ cho em và con...nghèo cũng kệ...cực khổ không sao...miễn là Thuyên thương em thương con thật nhiều !
- Dù sống ở đâu và làm gì, anh cũng sẽ cố gắng đưa mẹ con em về thăm Đà Lạt mỗi năm một lần...
Chơi với Thuyên từ nhỏ , lần nào về Sài Gòn cũng được Thuyên bịn rịn tiễn chân Thương...rồi lại hồi hộp đợi ngóng Thương. Từng hơi thở của Thuyên như đã quyện vào trong chân tóc. Thương không sao tưởng tượng được nếu một ngày hai đứa phải xa nhau...
Vậy mà Thuyên đã xa Thương 36 năm.
Khi biết tin gia đình Thương đã sắp đặt cho con gái một cuộc hôn nhân vì lợi ích của đôi bên, Thuyên đau đớn giãy giụa trong tuyệt vọng. Gia đình biết rõ tình cảm của con gái mình nhưng họ không thích Thuyên, mà Thuyên nào có lỗi gì ? Không thích chỉ vì không thích...vậy thôi ! Thương năn nỉ khóc lóc mấy tháng trời, bịnh lên bịnh xuống không lay chuyển được ý định của ba má. Thuyên rủ Thương đi theo Thuyên đến một thị trấn xa xôi nào đó để gia đình Thương không sao tìm được. Thương đã ra chỗ hẹn, khóc ngất trên vai Thuyên rồi lặng lẻ quay về. Rồi Thuyên vào lính, rồi Thương lấy chồng. Cuộc tình kéo dài mười năm của hai đứa tan theo bọt nước.
Sau 1975, Thương nghe tin Thuyên trốn trại cải tạo vượt biên ra hải ngoại, rồi cưới vợ sanh con. Nhớ Thuyên, Thương chỉ còn biết đan áo, Thương giỏi nhất là đan áo len. Bởi Thương cần mẫn khéo tay, giỏi phối màu. Những chiếc áo len có những họa tiết rất đẹp, rất nam nhi chính là niềm kiêu hãnh của Thuyên. Đan xong áo Thương còn đan kèm chiếc khăn quàng cổ khớp màu khiến Thuyên nổi bật trong đám đông. Bạn bè cứ trêu Thuyên điệu, kệ họ ! Những chiếc áo có nhãn hiệu tình nhân Thuyên chẳng bao giờ biết chán. Thuyên còn mong ước trời lạnh quanh năm để lúc nào cũng được mặc áo của Thương đan.
Chồng Thương không thích mặc áo len, anh cho rằng nó hầm hơi ngứa ngáy. Anh chỉ thích mặc áo jacket-bludong có nhiều túi, kéo phẹc mơ tuya. Lúc đầu Thương còn cố đan áo nài ép chồng, rồi cũng trở nên vô ích. Càng bị nài ép, chồng Thương càng căm ghét áo len.
- Cô không biết làm gì khác ngoài đan áo hay sao ? Nấu ăn thì dở ẹt, lại không chịu học cách buôn bán với người ta. Sao cô không học được gì từ ba mẹ cô vậy ?
***
Những chiếc áo Thương thức thâu đêm đan để kịp bỏ mối ra chợ không mang lại bao nhiêu tiền, Thương chẳng biết làm công việc gì khác. Mỗi lần đan áo là mỗi lần Thương da diết nhớ Thuyên. Được đan áo là được sống lại trong kỷ niệm với Thuyên. Còn đan áo thì tình yêu không bao giờ chết trong lòng Thương.
Rồi vợ chồng Thương cũng dắt díu nhau vượt biên, được định cư tại Nhật. Người Nhật rất chuộng áo len đan tay, những chiếc áo đem lại cho Thương thâu nhập ổn định đủ để trang trải cho một gia đình nhỏ. Càng ngày Thương càng mê đan áo. Thương dành hết thì giờ để đan áo, cần mẫn và chăm chỉ để đan thành mộng ước của đời mình. Thương buông lơi bếp núc, ngại giao thiệp ,không biết cách chìu chồng. Cô sống chỉ để đan áo. Một ngày nào đó Thuyên sẽ nhìn thấy những chiếc áo, sẽ nhận ra người đan nó, sẽ tìm ra Thương.
Thuyên ơi ! Anh có hạnh phúc không ?
Ai đan áo cho anh mặc ?
Vợ anh có hiền lành nhẫn nhịn như em không ?
Anh có yêu cô ấy không ?
Thỉnh thoảng nghĩ đến Thuyên, nước mắt rơi nhạt nhòa trên áo. Cũng có lúc Thương cười rúc rích một mình tưởng tượng cảnh Thuyên mặc thử những chiếc áo phối màu theo phong cách mới, hiện đại và trẻ trung . Những chiếc áo phảng phất nét văn hóa đặc thù của xứ Phù Tang.
Vợ chồng Thương ngày càng xa cách nhau.
Không chịu nổi một người vợ cả ngày chỉ biết cặm cụi đan áo, lặng thinh trước những cơn phẫn nộ của chồng, lạnh tanh trên giường ngủ...không màng đến những thú vui ái ân. Chồng Thương bắt đầu đi ngang về tắt. Mặc kệ ! Thương không biết ghen, không thèm ghen.
Một ngày đứa con trai nhỏ bỗng nói với mẹ :
- Mẹ ơi ! Cô giáo cứ tưởng mẹ là bà ngoại cơ ! Sao mẹ của bạn trẻ đẹp hơn hả mẹ ?
Thương điếng hồn nhìn mình trong gương, già nua héo hắt như một đóa hoa khô, ủ ê như những chiếc lá cuối mùa chờ rụng, nhìn con thơ Thương nghẹn ngào nuốt lệ
- Mẹ ơi, con muốn có mẹ đẹp như mẹ của bạn vậy.
Thương ghì con vào lòng
- Ừ ! Mẹ già, mẹ xấu. Con còn yêu mẹ nữa không ?
Thằng bé không trả lời, chỉ biết vòng tay níu chặt cổ mẹ.
Càng ngày chồng càng vắng nhà nhiều hơn, rồi ngủ đêm ở nơi khác, rồi đi luôn không về nữa.
Thương không buồn khổ mà chỉ thấy xót xa. Còn chi nữa để buồn ? Khi nỗi buồn đã ăn sâu bén rễ trong thịt da. Nỗi buồn đã có tuổi từ ngày xa Thuyên, nó dài ra, nó lớn lên với tuổi đời chồng chất. Buồn không còn đếm được . Buồn không thể có tên. Buồn triền miên day dứt như một tình khúc mà mỗi ngày tự nó vẫn hát trong tâm hồn mình. Nó thấm đẫm vào trong từng thớ thịt, nó thoát ra từ ánh mắt , nó đi theo từng bước chân. Nó tự hủy diệt rồi tự tái sinh, nó rách rưới rồi chắp vá. Buồn - như một giống ký sinh trùng đã ăn mòn vào những thớ não, nó khiến Thương quên mất cuộc sống trước mặt, thường đuổi Thương về dĩ vãng sau lưng.
Chỉ còn hai mẹ con, những chiếc áo len đủ màu vẫn là nguồn thu nhập đáng kể. Mỗi ngày đưa con đến trường rồi lại cặm cụi ngồi đan. Dư giã chút tiền Thương không biết làm gì đã mua cho mình chiếc nhẫn này. Món trang sức chói ngời khiến Thương cảm thấy mình đỡ đơn điệu. Thương luôn luôn đeo nó trên tay, kể cả lúc đi ngủ. Thỉnh thoảng đưa lên ngắm trước đèn, cảm nhận những tia sáng long lanh ánh tím, Thương gậm nhấm chút lãng mạn vương giả còn sót lại trong tâm hồn mình.
Thuyên ơi ! Anh ở đâu ?
Anh có nhớ Thương không ?
Những ngón tay Thương thay đổi hình dạng kỳ quái, chỗ thì teo tóp xương xương, chỗ thì sưng lên thành những cục sần sùi như tay bà lão. Làn da khô quắt vì tiếp xúc thường xuyên với len sợi. Thuyên mà nhìn thấy chắc không còn dám hát : " Bàn tay năm ngón em vẫn kiêu sa..."
Đứa em gái bên nhà bỗng gọi điện thoại sang.
- Chị Thương nè, chị có tưởng tưởng được không ? Anh Thuyên về tìm chị đó .
-...
- Chị Thương ! Ảnh muốn gặp lại chị, thăm chị , chị nghĩ sao ?
- ...
- Cái bà này, người ta tình nghĩa hỏi thăm bà...mà bà...
-...
Chị làm sao dậy ? Chị ...
- Chị không muốn gặp ảnh đâu ! Chồng chị ghen lắm. Chỉ điện thoại thăm hỏi thì ok.
Bao nhiêu năm nay Thương vẫn giấu nhẹm gia đình chuyện chồng đã bỏ rơi mẹ con Thương. Thương chỉ gởi hình thằng nhỏ về bên nhà , không dám gởi hình mình. Bây giờ mà gặp lại Thuyên ư ? Mình đã quá già, quá tàn tạ làm sao Thuyên nhận ra ? Sợ sẽ khiến Thuyên đau lòng, có thể tình cảm hai đứa rồi lạnh nhạt như những chuyện tình khác trong đời.
Thuyên gọi mỗi tuần, và bày tỏ ý định sang Nhật thăm Thương. Thương tìm mọi cách thái thoát, lần lửa hẹn lùi. Thà để Thuyên nghĩ tới Thương bằng hình ảnh mỹ miều thời con gái, một nàng Thương rất tiểu thơ đã sống âm ỉ trong lòng Thuyên.
Con trai Thương đã ra trường được nhận việc ở một hãng lớn bên Mỹ. Con về nhà hỏi mẹ :
- Mẹ ! Mẹ có muốn đi theo con không ? Bên đó mẹ sẽ có bác Thuyên bầu bạn đỡ buồn hơn mẹ à. Con cũng phải cưới vợ. Chẳng lẻ mẹ cứ thui thủi như vậy hay sao ?
Thương đã suy nghĩ suốt một tháng trời. Chỉ có một mẹ một con lòng dạ nào rời xa thằng nhỏ. Mà sang bên ấy thì phải gặp Thuyên ?
Thằng con trai sang Mỹ làm việc mà ngày nào cũng lo gọi hỏi thăm mẹ
- Mẹ ơi , mẹ có buồn không ? Mẹ có nhớ con lắm không ?
- Bác Thuyên dễ thương lắm mẹ ơi ! Vợ bác mất lâu rồi ! Bác vẫn ở vậy. Mẹ đừng lo sợ gì nha, bác ấy già lắm rồi đầu tóc bạc trắng.
Bác ấy rất nhớ mẹ , mong mẹ sang bên này với con.
***
Thương quyết định làm giải phẫu thẩm mỹ , chỉnh trang lại dung nhan của mình. Ừ ! Thì hai đứa đều già, đã lọm khọm hom hem. Nhưng Thuyên ơi ! Duy nhất trong mắt anh em muốn mình trẻ trung xinh đẹp dù phải đánh đổi giá nào. Con trai đã làm việc lương khá em không cần cặm cụi đêm ngày đan áo len. Từ nay em chỉ đan áo đan khăn cho mỗi anh. Em muốn những ngày tháng còn lại Thuyên được ấm áp bởi những chiếc áo nhãn hiệu tình nhân. Em chưa bao giờ hỏi Thuyên nhưng em biết, chỉ những chiếc áo do chính tay em đan mới làm Thuyên ấm nhất, kiêu hãnh nhất. Khi Thuyên mặc những chiếc áo của em Thuyên lại bảnh bao hào hùng như ngày nào.
Cho em thêm tí thời gian ,nha Thuyên ! Để em đan lại xuân sắc của mình, rồi dũng cảm sang với con và anh. Lỡ em không may mắn có thể chết dưới tay một bác sĩ nào đó. Thuyên hãy nhớ em bằng hình ảnh của em ngày xưa. Em muốn thế và khát khao được thế ! Chỉ cần Thuyên đợi em , thông cảm cho em.
Một đời em đan áo, một đời em chờ đợi anh. Rồi chúng ta sẽ đi tiếp quãng đường còn lại dẫu thanh xuân đã qua. Em cần lấy lại chút tự tin cho mình để có đủ can đảm sánh vai bên anh, bên con. Em biết Mỹ chính là vùng đất hứa, và em tin bờ vai anh là bến bờ an toàn dành chỉ cho em. Em nhớ anh nhiều lắm Thuyên ơi, hãy chờ em. Thuyên nhé !
Mưa phố núi 26-11-2012
photos - Poinsettias - new color
Poinsettias - new
color
Hoa trạng nguyên có nhiều màu. Loại phổ biến nhất màu đỏ được chọn làm biểu tượng của giáng sinh bên cạnh cây thông. Màu đỏ rực rỡ của nó như sưởi ấm lòng ta trong mùa lễ hội. Màu đỏ của hăng say hun đúc bầu nhiệt huyết. Màu đỏ tưng bừng thường đem lại may mắn hân hoan. Màu trắng đặc biệt quý phái cho những bữa tiệc hay lễ hội sang trọng. Màu hồng - màu kem kiêu sa ít gặp hơn và cũng mau tàn hơn.
Đặc biệt năm nay tôi bắt gặp loại màu kem pha tím nhẹ nhàng, gây cho tôi một vẻ thu hút duyên dáng.
Không biết đây là một loại cấy giống mới hay bởi phương pháp phun màu?
Song, tôi vẫn muốn gởi đến các bạn cùng thưởng lãm một hương sắc đặc biệt hiếm thấy.
Mưa phố núi
Hoa trạng nguyên có nhiều màu. Loại phổ biến nhất màu đỏ được chọn làm biểu tượng của giáng sinh bên cạnh cây thông. Màu đỏ rực rỡ của nó như sưởi ấm lòng ta trong mùa lễ hội. Màu đỏ của hăng say hun đúc bầu nhiệt huyết. Màu đỏ tưng bừng thường đem lại may mắn hân hoan. Màu trắng đặc biệt quý phái cho những bữa tiệc hay lễ hội sang trọng. Màu hồng - màu kem kiêu sa ít gặp hơn và cũng mau tàn hơn.
Đặc biệt năm nay tôi bắt gặp loại màu kem pha tím nhẹ nhàng, gây cho tôi một vẻ thu hút duyên dáng.
Không biết đây là một loại cấy giống mới hay bởi phương pháp phun màu?
Song, tôi vẫn muốn gởi đến các bạn cùng thưởng lãm một hương sắc đặc biệt hiếm thấy.
Mưa phố núi
Sunday, December 2, 2012
Thơ - MÃI MÃI
MÃI MÃI
(Sư phụ nhớ về vườn thơ Mpn)
Mãi mãi em về trong cõi thơ
Tôi không nhớ thực hay là mơ
Chỉ biết thương về mưa phố núi
Từ đây cho đến tận bao giờ...
Mưa có lạnh buồn trời cao nguyên
Thơ em vẫn biết cách làm duyên
Cho đời thêm sắc hồng cõi mộng
Để những thi nhân bớt ưu phiền
Lạy trời mưa gió hãy bình yên
Vườn thắm đơm bông khắp mọi miền
Người từ chốn ảo về tìm lại
Một trời mây trắng nắng cao nguyên
Nguyễn Ngoạt 27-11-2012
Subscribe to:
Posts (Atom)