Friday, January 25, 2013
Monday, January 21, 2013
Thơ - NẮNG RU
NẮNG RU
Buông lơi từng sợi tơ vàng,
Mùa đông nhả nắng ôm choàng vai Anh .
Hành trang nhẹ bước độc hành
Hỡi chàng thi sỹ mộng xanh có còn ?
Đây lời ru nắng nỉ non
Cho đông bớt giá cho hồn lặng thơ
Mộng xưa con nắng ươm mơ
Em ru Anh ngủ bài thơ đậm màu .
Đông buồn nhốt nắng ở đâu ?
Bút nghiên lặng lẽ chờ câu hoạ tình.
Nắng vàng sao cứ lặng thinh
Đông ơi, mãi ngủ ôm tình giấc say .
Chiều nay nắng nhẹ vương mây
Đợi chàng thức dậy vẽ mày em cong .
Đông còn thả nắng đi rong,
À ơi , Anh ngủ ...nắng hong ...mộng vàng.
Mưa phố núi
Buông lơi từng sợi tơ vàng,
Mùa đông nhả nắng ôm choàng vai Anh .
Hành trang nhẹ bước độc hành
Hỡi chàng thi sỹ mộng xanh có còn ?
Đây lời ru nắng nỉ non
Cho đông bớt giá cho hồn lặng thơ
Mộng xưa con nắng ươm mơ
Em ru Anh ngủ bài thơ đậm màu .
Đông buồn nhốt nắng ở đâu ?
Bút nghiên lặng lẽ chờ câu hoạ tình.
Nắng vàng sao cứ lặng thinh
Đông ơi, mãi ngủ ôm tình giấc say .
Chiều nay nắng nhẹ vương mây
Đợi chàng thức dậy vẽ mày em cong .
Đông còn thả nắng đi rong,
À ơi , Anh ngủ ...nắng hong ...mộng vàng.
Mưa phố núi
Thơ - Cho dấu yêu xưa
Cho dấu yêu xưa
Nếu không còn quê hương ?
Biết tìm đâu dĩ vãng, có lỡ làng như con diều đứt dây ?
Điệu dân ca không mượt mà lãng mạn
Em và tôi không gặp hôm nay.
Nếu lẫn lộn ngày giờ năm tháng ?
Trái tim không giục giã nhịp yêu.
Xuân quên hẹn - mùa đông còn ở mãi
nhân gian chìm trong bóng tối tịch liêu.
Nếu lời yêu xưa, tôi không thả trôi theo gió
Em còn gì mơ tưởng hôm nay ?
Tình riêng tôi vùi sâu vào nổi nhớ
Nên thiết tha cung đàn mỗi ngày.
Đừng thắc mắc em ơi !
đừng bận lòng chữ nếu .
Chỉ học cách yêu thôi
ta giàu có giữa đời.
Em hãy viết tiếp những vần thơ_ nồng nàn như hơi thở.
Tôi nắn nót cung đàn_dìu dặt dấu yêu xưa !
Mưa phố núi 20-1-2013
Sunday, January 20, 2013
Thơ - DÒNG MƠ
DÒNG MƠ
Có một dòng sông tuổi thơ
chảy hững hờ qua miền tôi - ký ức .
Dòng ngọt ngào dịu êm trong suốt
cơn khát thèm thoáng chốc lại quên.
Dòng sông đời nuôi tôi khôn lớn.
Phù sa bồi môi mắt tôi say.
Mỗi chiều xuống soi mình dòng chảy
Tôi lặn ngụp giữa dòng đầy, xõa tóc ướt mùa chay.
Tôi vào đời theo nhịp sông nổi trôi
sông trôi nhẹ mà đời tôi đâu thể !
Khúc rẻ ngược dòng - tôi xa cách dòng sông.
Đêm buồn mênh mông ! Ngắm cánh cò trắng xuôi dòng.
Cái cò lặn lội bờ sông
Thân tôi vất vả chênh chông giữa đời.
Dòng sông nuốt ánh sao rơi
tâm hồn say khướt - thơ tôi lạc vần.
Tôi đang bơi vào dòng sông thơ
tắm đẫm hồn mình trong mộng mơ.
Dòng sông và tôi không còn lối rẻ
Ước như thi sĩ đời Đường, chết đuối trong dòng mơ.
Mưa phố núi 18-1-2013
Có một dòng sông tuổi thơ
chảy hững hờ qua miền tôi - ký ức .
Dòng ngọt ngào dịu êm trong suốt
cơn khát thèm thoáng chốc lại quên.
Dòng sông đời nuôi tôi khôn lớn.
Phù sa bồi môi mắt tôi say.
Mỗi chiều xuống soi mình dòng chảy
Tôi lặn ngụp giữa dòng đầy, xõa tóc ướt mùa chay.
Tôi vào đời theo nhịp sông nổi trôi
sông trôi nhẹ mà đời tôi đâu thể !
Khúc rẻ ngược dòng - tôi xa cách dòng sông.
Đêm buồn mênh mông ! Ngắm cánh cò trắng xuôi dòng.
Cái cò lặn lội bờ sông
Thân tôi vất vả chênh chông giữa đời.
Dòng sông nuốt ánh sao rơi
tâm hồn say khướt - thơ tôi lạc vần.
Tôi đang bơi vào dòng sông thơ
tắm đẫm hồn mình trong mộng mơ.
Dòng sông và tôi không còn lối rẻ
Ước như thi sĩ đời Đường, chết đuối trong dòng mơ.
Mưa phố núi 18-1-2013
Friday, January 18, 2013
Văn (st) - Chút gì để nhớ...
Còn chút gì để nhớ của nhà thơ giang hồ Vũ Hữu Định kết hợp với những nốt nhạc tài hoa của nhạc sĩ họ Phạm, đã biến một phố nhỏ vùng cao buồn tênh thành một trong những địa danh lãng mạn nhất của thi ca Việt Nam.
Người yêu thơ nói, nhờ Vũ Hữu Định mà Pleiku thành danh phố núi. Người yêu nhạc thì lại tin rằng, Phạm Duy đã đem phố núi đến với đông đảo công chúng khi phổ nhạc vào thơ.
Đường Trịnh Minh Thế- Pleiku xưa |
Những cuộc tao ngộ với thi nhân đã đem lại nhiều cảm xúc khác nhau cho Phạm Duy. Một điều khiến người yêu cả nhạc và thơ mến mộ, đó là trong hầu hết trường hợp, Phạm Duy chưa bao giờ làm biến dạng hồn vía của bài thơ. Thậm chí, bài thơ càng như được chắp cánh để bay về hướng mặt trời, long lanh tươi mới. Đơn cử Ngậm ngùi của Huy Cận - bài thơ lục bát với nhịp điệu chậm rãi, sau khi được phổ nhạc đã trở thành một kiệt tác, được bao nhiêu thế hệ ca sĩ hát từ hàng chục năm nay. Để làm được điều đó, hẳn Phạm Duy phải có một sự đồng cảm đặc biệt với các nhà thơ để nắm được tận cùng ngóc ngách vi diệu nhất của từng câu chữ, như ông từng nói về Ngậm ngùi: "Nguyên bài thơ đã là một giao lưu giữa thơ Đường và thơ lục bát Việt Nam rồi... Về phương diện thẩm âm, thẩm mỹ, bài đó xưng tụng một cái đẹp sắp sửa mất, đang mất hay sẽ mất, với lời thơ êm ả, bùi ngùi, thương tiếc, với nhạc điệu ôm ấp, vỗ về, an ủi. Hãy trả lại chúng tôi mộng bình thường mà có lẽ chúng tôi đã, đang hay sẽ mất”.
Trở lại Còn chút gì để nhớ và mối duyên kỳ lạ của Phạm Duy với nhà thơ Vũ Hữu Định, Phạm Duy hồi tưởng:
“Năm 1972, tôi đi Pleiku để nghiên cứu nhạc Tây Nguyên. Trong một tuần lễ ở đó, tôi được gặp vài nhà thơ trẻ bị động viên đang đóng quân tại miền biên giới này. Lúc đó tỉnh lỵ Pleiku còn nhỏ hẹp lắm. Một nhà thơ trẻ, Vũ Hữu Định, đã mô tả cái thành phố đi dăm phút đã về chốn cũ... trong một bài thơ rất dễ thương. Tôi phổ nhạc ngay lập tức, không thêm thắt hay sửa đổi một chữ nào trong bài thơ. Cũng vì tôi đang nghiên cứu nhạc Thượng nên tôi dùng ngay ngũ cung có bán - cung (do mi fa sol si do) trong phần giai điệu.
Phố núi cao, phố núi đầy
sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương.
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều buông.
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Ði dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
(Vang vọng một thời - mùa hè, 2012).
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương.
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều buông.
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Ði dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
(Vang vọng một thời - mùa hè, 2012).
Dốc Diệp Kính- Pleiku xưa |
Nhiều người cho rằng, tên tuổi Vũ Hữu Định bắt đầu phổ biến khi bài thơ Còn chút gì để nhớ được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc. Thực tế, chính Phạm Duy cũng không ngần ngại thừa nhận đóng góp lớn lao từ bài thơ đối với sự nghiệp nghiên cứu âm nhạc của ông. Phạm Duy khẳng định: "Vũ Hữu Định đã đưa tôi đến âm nhạc của miền sơn cước". Cả đời Phạm Duy say mê tìm hiểu nhất là những giá trị thuộc về văn hóa dân tộc. Mặc dù được học hành ở Pháp, nhưng giống như lời Giáo sư Trần Văn Khê, Phạm Duy biết chọn lọc giữa mới mẻ và truyền thống. Việc phổ nhạc cho thơ cũng là một cách thể hiện sự trân quý giá trị văn hóa của ông. Phạm Duy đã có rất nhiều trường ca, tổ khúc nổi tiếng. Không ngừng lại ở đó, ông đã và đang ngày đêm miệt mài hành trình gieo tiếng nhạc cho thơ. Có thể nói, riêng về lĩnh vực này, Phạm Duy được xếp ở vị trí bậc thầy trong làng tân nhạc Việt Nam.
Năm tháng trôi đi, ẩn sau mỗi khuôn nhạc, bao mối tình tri âm tri kỷ vẫn còn rưng rưng lay động tâm hồn người yêu nhạc…
Hiếu Dũng - Ngân Vi (trích "Phạm Duy và bạn thơ"-văn
nghệ Thanh niên online)
Biển hồ Pleiku hôm nay |
Thursday, January 17, 2013
Thơ - Xuân mới
Xuân mới
Anh ơi, ven
trời mây hát
thả mình lờ lững xuân bay.
Khóm trúc đầu hè xanh ngát
mừng làn gió xuân hây hây.
Buồn gì ? Thả trôi anh nhé !
Mênh mang thân phận làm người.
Sao mai vui - sao hôm khóc
Giữa ngày rực rỡ nắng tươi.
Đằng đẳng quê hương - bóng mẹ
chiều về - nỗi nhớ chênh vênh.
Xuân đến - xuân đi - xuân thắm !
Buồn vui chấp cánh theo đời.
Anh ơi ! xuân đang vẫy gọi
chòng chành vạt áo nâu thâm.
Muộn phiền - tóc phai sương mỏi,
cùng em - bên mẹ xuân tầm.
Mưa phố núi - xuân 2013
thả mình lờ lững xuân bay.
Khóm trúc đầu hè xanh ngát
mừng làn gió xuân hây hây.
Buồn gì ? Thả trôi anh nhé !
Mênh mang thân phận làm người.
Sao mai vui - sao hôm khóc
Giữa ngày rực rỡ nắng tươi.
Đằng đẳng quê hương - bóng mẹ
chiều về - nỗi nhớ chênh vênh.
Xuân đến - xuân đi - xuân thắm !
Buồn vui chấp cánh theo đời.
Anh ơi ! xuân đang vẫy gọi
chòng chành vạt áo nâu thâm.
Muộn phiền - tóc phai sương mỏi,
cùng em - bên mẹ xuân tầm.
Mưa phố núi - xuân 2013
Wednesday, January 16, 2013
Thơ - Xuân gọi
Xuân gọi
Mùa xuân thả gì vào làn tóc ?
bờ vai lóng lánh dấu yêu.
Mùa xuân nhắn gì vào mắt ướt ?
nhìn em đang sóng sánh yêu kiều.
Hay xuân nồng say màu nắng mới ?
nụ cười thèn thẹn thơ ngây.
Xuân ơi rót gì vào môi đỏ ?
lời em đằm thắm hơn thường ngày.
Lòng tôi bừng bừng như gió,
hồn tôi bồng bềnh theo mây.
Mùa xuân rộn ràng ngoài ngõ
yêu thương vẫy gọi mê say.
Mùa xuân trôi trôi theo tà áo
dịu dàng xuân nấp vào tà bay.
Mùa xuân trong tim tôi vừa thức
bàng hoàng ! Sau một giấc đông dài.
Mưa phố núi 13-1-2013
Tuesday, January 15, 2013
Thơ - Chân như
Chân như
Đi tới hướng mặt trời
rực rỡ môi chan hoà nước mắt.
Chân trần nóng bỏng trên cát
cấu hồn ta vọng tưởng si mê.
Đi về cuối chân mây
xâm xẩm tối mây loang mất hút.
Trăn trở - ưu tư - lẩn khuất
bóng đêm tàn trơ cõi phù du.
Đi tìm và khám phá vũ trụ
muôn ngàn tinh tú - triệu triệu tâm linh.
Vô niệm - vô phương - vô ngã !
Ta biết tìm về nơi đâu ?
Sâu sâu như lòng mắt
nằng nặng tựa trái tim.
Chiều rộng và dài đoá tâm em vô lượng
Giữa mênh mông khao khát bình yên.
Ta về tìm lại ta thôi,
Ta - một thời rong đuổi.
Ta - đôi lần lầm lỡ,
Ta - một đời yêu thương.
Ta vẫn tìm ta trong cõi vô thường
mõi gối chồn chân - quay về bến cũ.
Dáng em hiền ngoan - con mèo say ngủ
buông thả thật thà - em mềm mại chân như.
Mưa phố núi 15-1-2013
thơ - Những con đường Pleiku
Những con đường Pleiku
Pleiku phố cao mùa lạnh giá
Những ngọn gió mơn man đôi má
Em nhặt nổi buồn mảnh vá mồ côi
Những con đường không ngừng trôi
Mút mắt nhìn dốc sâu hun hút
Như cuộc đời Tôi – Em có lúc
Rất gần nhưng rồi lại rất xa
Những con đường ta đã đi qua
Tôi nhặt nổi buồn trong Em để lại
Dấu chân mùa qua…hay bởi tại
Không còn thấy Em ở lại suối nguồn
Pleiku với những mảng mây buồn
Thị trấn không Em mưa hoài không dứt
Ly cà phê với giọt rơi đêm thức
Còn lại gì không ? tức tưởi chờ mong
Đêm Cali có chút nhớ gì không ?
Nụ hôn trinh nguyên Người hong xưa cũ
Tôi vẫn chờ giọt cà phê nhỏ đủ
Hạt tình Em vẫn chưa cũ bao giờ.
Pleiku với những con dốc đợi chờ.
Mịt mờ sương giăng buổi mai đông giá
Kỹ niệm nào còn in trên phiến đá.
Em bao giờ về phố xá Pleiku ?
-Thuydu-
Monday, January 14, 2013
Sunday, January 13, 2013
Thơ - Phải chi
Phải chi
Nếu anh chịu hiểu rằng !
Tình mong manh như gió
Hạt sương đầu ngọn cỏ
Nhũng nhẵn nương bóng chiều .
Nếu anh học để yêu ?
Ướm tình nồng lặng lẽ
Một chút thôi nhè nhẹ ...
Hương chậm mà say lâu .
Nếu anh đừng câu mâu
Tình cho hay đón nhận ?
Còn không hay sẽ mất ,
Chữ nhẫn tựu thành yêu .
Rất nhiều là bao nhiêu ?
Muộn màng hay chóng vội .
Hỡi trái tim vô lối ?
Giữa hoang đàng tịch liêu .
Mưa phố núi
Tùy bút - Bờ vai điểm tựa
Mất cha rất sớm, tôi thấy mình chông chênh giữa cuộc đời. Cũng không có anh trai bên cạnh, tôi thích nương tựa vào cậu vào chú. Cậu thương tôi lắm nhưng rất nghiêm, tôi không dám lại gần. Chú cưng chiều tôi nhưng tánh tình xốc nổi, chú thường làm tôi đau vì những trò nghịch ngợm.
Rồi những ông cậu ông chú cũng lần lượt đi lấy vợ. Tôi tìm cảm giác an toàn ở những người bạn, người đàn ông nhiều tuổi hơn mình. Tôi tránh né những cậu bé non choẹt miệng còn hơi sữa, ngu ngơ chập chững.
Đàn ông phải từng trải phong sương thì tôi mới cho họ là đàn ông đúng nghĩa. Tôi thích những khuôn mặt góc cạnh bụi bặm, thích sự lăn lộn xông pha, thích tánh người trầm tĩnh, hành động nhiều hơn lời nói. Tôi tìm kiếm chân dung họ từ nhân cách, từ sự hiểu biết hơn là chức phận hay kiến thức. Tôi ghét sự phô trương, ghét cả sự tự ti giả tạo. Có quá nhiều học giả tự tôn, nhiều doanh nhân đấu của, có lẻ chính họ cũng không biết rằng, họ ! Những con rối trong đời.
Thể chất yếu đuối tôi sợ người ta ăn hiếp mình, nên trốn vào chiếc vỏ cứng như loài ốc mượn hồn.
Bản tánh nhạy cảm tôi sợ đời lường gạt, hay cố bao bọc mình trong chiếc vỏ bánh dửng dưng.
Quá đàn bà nên sợ mình sập bẫy đàn ông. Chỉ muốn mình mãi được làm cô bé.
Chiếc vỏ ốc có thể vỡ khi cọ sát.
Vỏ bánh dễ bị cháy khi quá lửa.
Và, cô bé một ngày cũng sẽ lớn.
Anh đã lẳng lặng trao bờ vai cho tôi. Bờ vai phong trần ấy mong che chở được tôi những khi trời trở cơn bảo tố, làm một chiếc dù để tôi khỏi ướt lạnh giữa cơn mưa. Anh ngồi yên hàng giờ cùng tôi ngắm ánh tà dương, thả hồn trôi theo những tình khúc, đếm nhạc mưa rơi tí tách bên thềm.
Mưa là tôi ? Hay mưa đã trong anh.
Anh chấp nhận làm chiếc bóng đi lặng lẽ bên cạnh đời tôi. Chỉ để được nghe tôi cười khúc khích...chỉ để thỉnh thoảng được hôn một bàn tay nhỏ bé run rẫy ướt mồ hôi. Hay để đắm hồn cùng tôi vào hương ngọc lan dìu dịu...
Tình cảm trong chúng tôi xuyên qua những cơn mưa, tiếng sóng vỗ dào dạt gọi bờ, màu biển khơi gọi mời sắc biếc...Là nỗi nhớ...là chờ đợi...là...vv... của tâm thức, một thế giới mà - chẳng có ai nắm bắt bao giờ.
Anh ơi ! Em thèm hương cà phê anh uống mỗi ngày,
nghe những bản nhạc do anh chọn lựa,
thích màu nắng nơi anh ở...
Thích một ngày làm việc từ rất sớm của anh,
thích những chiếc sừng gãy đi rồi mọc lại,
thích thái độ ồn ào bất nhất,
thích cả những nỗi im lặng đầy ý nghĩa từ anh.
Vì trên hết, anh chính là đàn ông như hiện thân của trăm ngàn đàn ông khác. Nhưng anh không làm bộ làm tịch dù có đôi chút ba hoa. Không thô kệch dã man dẫu có hơi háu thắng. Không tranh dành thiệt hơn dẫu có tí tham lam.
Chỉ có thánh mới hoàn hảo anh nhỉ ? Mà trước khi được phong thánh, họ cũng từng là đàn ông như anh vậy !
Với anh, em biết mình là một nỗi ám ảnh, sẽ thêm một nét chấm lặng vào đời anh, để anh luôn thấy mình bao dung hơn người khác. Để anh được hãnh diện vì anh cứng cõi hơn họ. Để anh lãng mạn hơn những kẻ tự cho mình lịch lãm phong lưu. Để anh còn biết yêu, biết khao khát, biết chờ và biết đợi.
Anh đã có mọi thứ mà vẫn không có em, phải không anh ?
Cũng như em có tất cả những thứ mà một người đàn bà bình thường cần có, chỉ thiếu mỗi anh thôi !
Nếu cuộc sống quá vuông tròn, ta chắc không làm nỗi một bài thơ.
Nếu cuộc đời mãi xuôi chèo mát mái chẳng ai cần quan tòa và bác sĩ.
Nếu bình minh rất dài ai còn biết tiếc những hoàng hôn.
Nếu đàn bà trên đời đều đẹp, đều dịu dàng mực thước, thì ai mơ đến em ngoài anh ?
Cần và đủ ! Đó chính là chúng ta, anh có nghĩ vậy không ?
Em mong rằng, mình mãi mãi là cô người yêu bé nhỏ, nhỏ xíu xiu xiu để được nằm gọn trong lòng bàn tay anh, ngủ ngoan trong tim anh, và mãi thơm trong hồn anh.
Đừng bắt em bước ra khỏi trang thơ anh nhé ! Em sẽ chết mà không kịp vẫy tay từ biệt anh.
Em có một ước nguyện này thôi nè. Nếu có thể gặp anh một ngày...sẽ bắt anh cởi áo...để em được một lần...cắn...thật mạnh vào bờ vai bên phải của anh. Cắn cho tới khi vai anh bật máu...và nếu anh có đủ sức để chịu đựng ( mà không chết ). Em sẽ cố cắn thành một vết sẹo có mẫu tự đầu tên em. Một vết sẹo sẽ không bao giờ nhạt phai. Lỡ một ngày khi anh già yếu, mắt kém lèm nhèm thì vẫn sờ được nó, để suốt đời này anh phải đau đáu nhớ em. Nhớ đến hết kiếp này rồi sang kiếp khác, kiếp khác nữa...
Em chẳng cần gì hơn thế đâu ! Chỉ một bờ vai anh thôi...một bờ vai thầm lặng...ẩn nhẫn...mang dấu ấn của chỉ riêng em.
Với anh em sẽ không bao giờ có tuổi, sẽ mãi mãi xinh đẹp ngây thơ hoài như thời áo trắng ngập tràn mộng mơ.
Với em anh không cần phải tiếc những hoàng hôn, không sợ bóng đêm, không nãn lòng trước sóng gió bão dông. Mãi mãi anh là người đàn ông mẫn cảm, can trường nhất, giàu có nhất, và nhân ái nhất.
Anh sẽ không bao giờ bị bí đề tài...em thích anh viết nữa...viết nữa về những hoài niệm dấu yêu...những cơn mưa đậm màu ký ức...nồng nàn hơn những nhớ và thương. Chữ thương hợp với chúng ta nhất, đạo đức nhất, và bổn phận nhứt.
Bởi chỉ từ câu thơ con chữ, em mới thật là em, mới thuộc về anh... dám hôn anh...và cầm tay anh dạo biển mỗi chiều.
Nơi em ở chỉ cách biển có 10 phút, mà xa anh nữa quả địa cầu.
Em chỉ đáng tuổi em út anh thôi...mà gần anh trong hơi thở. Chỉ cần bàn tay của em thôi phải không anh ? Đủ để anh nắm giữ cả cuộc đời này mà chẳng cần phải tiếc nuối điều chi. Để anh cứ mãi là đàn ông mà không bao giờ thành thánh.
Bờ vai anh êm lắm, vừa ấm lại ngập hương cà phê. Tựa đầu vào vai anh, em lắng nghe tiếng trùng dương gọi bờ... thác đổ ào ào chiều Đà Lạt mù sương... tiếng nhạc mưa êm êm ru giấc...tiếng loài sói hoang gọi đàn...tiếng bầy chim xa tổ vọng ngàn...tiếng loài ong ve mật...Và ! Em còn nhìn thấy những giàn bầu giàn mướp lủng lẳng trái xanh rờn...
Riêng tiếng của trái tim em thì anh cần lắng lòng để được nghe thật rõ...bởi điều gì ở em cũng thật nhỏ , thật mong manh.
Em đã nhắm mắt lại rồi, anh đừng nhúc nhích nha ! Em sẽ giật mình...sẽ thoảng thốt sợ mất một bờ vai...mà em biết mình suốt đời còn mượn...
Anh ơi ! Em đang nhìn thấy cả một vạt rừng...ngan ngát xanh !
Mưa phố núi 22-9-2012
Truyện ngắn - Canh Bạc
Canh Bạc
Hắn chệnh choạng bước ra khỏi casino, cánh cửa tự động đóng ập sau lưng hắn. Cái nóng rát bỏng phà vào mặt khiến hắn tưởng mình vừa bị vứt ra sa mạc. Mẹ nó ! Cháy cả tui. Cái thói nghiện cờ bạc bắt hắn cứ tới lui chốn này. Chẳng có lần nào thua đậm như hôm nay, mấy khứa ấy đúng là tay tổ của Porker mà. Vét hắn nhẵn túi còn khiến hắn phục lăn.
Cờ bạc là bác thằng bần, ai chẳng biết. Nhưng có ai biết và hiểu rằng, cái nổi đam mê để trở thành bác thằng bần lắm khi mang cho hắn niềm hạnh phúc tột đỉnh. Cờ bạc là sự thách đố của trí tuệ, không có mưu mô, không có nhẫn nhục học hỏi thì đừng hòng trở thành thần bài. Thắng hay thua ? Đều có thể cân nhắc bằng lý trí, xoay trở trong tích tắc. Được mất đối với hắn đã không còn quan trọng. Nhiều khi thua xiểng liểng mà hắn lại thấy vui vì vừa khám phá ra một chiêu thức mới để nắm bắt cơ trí của đối thủ, những chiêu thức cùng sự lịch lãm mà đối thủ tặng hắn.
Hắn biết mình say lắm rồi không dám lái xe, móc túi tìm điện thoại gọi taxi. Chợt ai đó va vào hắn, điện thoại văng ra xa, hắn đâm cáu đứng trồng giữa đường. Hắn gờm gờm nhìn cô gái bằng lòng mắt đỏ hoe đang lúng túng nhặt điện thoại .
- I am so sorry !
- Mắt mũi để đâu ấy nhỉ ?
- May quá, ông là người Việt mình, mong ông thứ lỗi. Ông xem lại điện thoại có bị gì không? Hay em đền điện thoại em cho ông nhé !
Hắn nhìn kỷ cô nàng một chút, chẳng có nét gì thu hút trên gương mặt. Thân hình vừa vặn, thanh xuân. Thế này mới gọi là đàn bà chứ. Hắn nhếch mép cười, hấp háy đôi mắt lẳng mơ màng.
- Đền cô em cho tôi nhé ? Tôi vừa cháy túi, bụng đói mèm đói rũ ra đây. Có dám đãi tôi bữa tối rồi đưa tôi về khách sạn không?
Giờ đến lượt cô gái ngắm hắn, gương mặt vẫn thản nhiên...
- Không dám nghĩ ông đùa, trông ông không giống kẻ xấu. Nếu ông chỉ cần bữa tối em đây sẵn lòng. Nhưng em đang vội có cuộc hẹn trên kia. Nếu ông đủ kiên nhẫn ? OK, why not?
- Được thôi, tôi chờ nhé !
Cô gái chạy biến vào cánh cửa vừa mở ra. Hắn nhìn đuổi theo cặp giò săn chắc cười thầm.
" cánh cửa mở ra rồi cánh cửa đóng lại, sống ở đời biết ai dại ai thua? "
Hắn chưa bao giờ bỏ thời gian ngồi ngắm nhạc nước tại nơi này. Lần nào đến đây hắn cũng vội vã lao vào canh bạc, rồi lại vội vã ra về. Nhạc nước đêm nay du dương quá. Hắn thấy thán phục người đã nghĩ ra trò chơi này. Sự kết hợp đồng điệu giữa nhạc, nước và ánh sáng huyền ảo khiến nơi đây thu hút rất đông khách. Show diễn làm dịu bớt cái nóng oi bức của đêm hè Las Vegas. Hắn say sưa chiêm nghiệm trò kỷ xảo tuyệt vời, mọi người chung quanh hò reo vui vẻ, lòng hắn khoan khoái lâng lâng...
Liệu cô nàng có quay lại không nhỉ ? Liệu khuôn mặt phong trần của hắn có còn đủ sức thu hút nổi con bò lạc đêm nay? Có khi đen bạc lại đỏ tình. Ừ nhỉ , biết đâu đấy !
Màn diễn vừa dứt, mọi người tản ra. Hắn tìm một góc ngồi xuống châm điếu thuốc. Hắn đắm mình thả từng cụm khói mờ, cố nhả ra những cụm khói thật tròn, để cái vòng tròn trịa đó lớn dần lên, giãn nở đều rồi tan loãng. Hắn cười nhạo cái trò chơi ngu ngơ của mình, sao bỗng dưng hôm nay hắn lại chơi cái trò của 30 năm về trước...
- Đẹp quá ! Sao cụm khói của ông hay thế nhỉ ?
Hắn bận đắm chìm vào cõi mộng xa xưa...
" nữa đi anh ! To lên nữa, to lên nữa nào... ơ kia! sao vỡ mau thế ?
Đấy đấy, em thích vòng tròn này...đây nữa...ui chao... "
Vì những nụ cười của nàng mà hắn cứ đốt hết điếu này sang điếu khác.
Cô gái khẽ chạm bờ vai hắn.
- Ông đợi em thật à ?
- Ừ thì đợi, để được ăn một bữa thật ngon và uống thật say . Hắn nheo một mắt thả tình .
- Nhưng em không biết uống đâu, đừng ép em nhé !
Hắn thấy khoái cái vẻ nũng nịu trẻ con của nàng, hắn đứng lên choàng tay qua vai nàng . Họ đi bộ lững thững qua GMC nơi hắn biết chắc có nhà hàng buffet ngon nổi tiếng với món càng cua đế vương của Alaska . Nàng ngoan ngoãn đi bên hắn .
- Em có đến đây thường không ?
- Dạ không, em không biết chơi bài.Chỉ đến để coi show Thúy Nga, lúc nãy em vào trong ấy gặp bạn lấy vé .
- Em nghĩ ở khách sạn nào ?
- Ở nhà bà con, còn ông ?
- Tôi đóng đô ở Wynn, thường đến đây bất cứ lúc nào có thể .
Về đêm, cái nóng đã dịu xuống nhưng vẫn cứ rin rít hâm hấp . Cái xứ quỷ quái này không biết người ta sẻ sống bằng gì nếu không có những dịch vụ liên quan đến casino.
- Gọi tôi là anh Điền nhé, 52 tuổi. Kỷ sư điện toán, tôi sống ở Salt lake city, Utah, độc thân .
- Em là Minh Hòa 35 tuổi, nhân viên sở xã hội, có chồng hiện ở Phoenix, Arizona.
- Phu quân có đi cùng em không ?
- Anh ấy không thích xem ca nhạc, ghét cả Las Vegas .
- Thế Hòa được mấy cháu ?
- Chẳng có đứa nào !
Lề đường chật nghẽn người, chả lẽ người ta đến đây chỉ để đi bách bộ, để tán dóc và la hét ồn ào . Một cậu choai choai lướt scooter thật nhanh, lạng lách cứ muốn đâm vào Hòa. Điền kéo tay cô thật mạnh để tránh cú va chạm .
- Em đi vào bên trong này đi ! Bọn trẻ ẩu quá.
Họ xếp hàng vào bên trong nhà hàng , Điền móc túi lấy thẻ thanh toán bill. Hòa tròn mắt ngơ ngác.
- Ơ ! Sao bảo là muốn em đãi?
- Thì em đang đãi tôi một buổi tối vui đấy thôi, ngốc ạ !
Họ vui vẻ ăn uống bên nhau và nhận ra sở thích rất đồng điệu. Điền bẻ rất nhiều càng cua lớn để trước mặt Hòa, rồi xăng xái chạy đi chạy lại giữa những dãy bàn, phong thái tự nhiên vui vẻ. Sự thân mật cởi mở, họ cùng uống bia với nhau. Hòa đã say ngà ngà trong khi Điền vẫn rất tỉnh táo.
- Về chỗ anh nhé cưng.
Hòa bẽn lẽn ngả đầu vào vai Điền, Điền dìu Hòa ra cổng ngoắc taxi về khách sạn.
Để Hòa nằm ngay ngắn trên giường, Điền vào phòng tắm. Không ngờ mọi sự dễ dàng chóng vánh thế. Điền ngắm mình trong gương, vẫn còn săn chắc lắm, vẫn còn sức quyến rủ một người đàn bà đang độ thanh xuân. Điền thưởng cho mình một nụ cười tự mãn.
Tưởng Minh Hòa đã ngủ say, Điền rón rén nằm xuống bên cạnh. Để cho cô nàng nghỉ ngơi tí, đêm vẫn còn dài...Hòa quờ quạng tìm Điền, bàn tay cô vờn nhẹ trên vai đàn ông. Họ quấn lấy nhau. Tiếng Hòa cười khe khẽ trong bóng tối, nhịp rên hoan hỉ đầy ma lực...nó cứ thôi thúc bản năng của Điền. Điền thấy mình sung mãn như thời 30 tuổi. Hòa dịu dàng quá đỗi, bền bỉ dẻo dai, thân thể nàng đang cuộn từng cơn sóng. Sóng nhấp nhô cuộn bờ, họ lịm dần vào giấc ngủ bình yên, môi nàng he hé một nụ cười thỏa nguyện hồn nhiên như trẻ thơ.
Điền thức dậy giữa đêm, Hòa vẫn say sưa ngủ hơi thở phả nhè nhẹ, tóc rũ mềm từng lọn trên gối. Điền vuốt ve những lọn tóc nâu mềm mại, nghịch ngợm luồn tay massage nhẹ vùng da đầu. Hương nồng nồng quyến rủ...gây gây...Hòa xoay qua xà vào lòng Điền. Điền xiết thật chặt vòng tay, cảm nhận được dòng máu nóng chảy lan trên da thịt đàn bà.
Điền tỉnh giấc bởi hương cafe thơm lừng, mở mắt thấy Hòa đang ngồi chải những lọn tóc ướt. Điền ngây người ngắm Hòa... 30 năm trước Điền cũng thầm ngắm Lụa như thế, có khi còn dành lấy cây lược chải tóc cho vợ. Tóc Lụa đen mềm bồng bềnh như mây. Lụa cũng thuận tay trái và không thích dùng máy sấy khô tóc, để thỉnh thoảng Điền phải nhắc chừng : " Trời lạnh mà, em phải làm khô tóc kẻo bịnh. "
Da Lụa cũng nõn nà thế này, bờ vai mong manh không được đầy đặn như vai Hòa.
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau được không cưng ?
Hòa ngưng chải, dùng khăn lau những đuôi tóc ướt, rồi tiến đến bên giường đặt một nụ hôn nồng nàn trên môi Điền.
- Em sẽ rất nhớ anh, anh tuyệt lắm !
Họ lại ghì nhau thật chặt, hòa quyện hơi thở. Chưa có đàn bà nào cho Điền nhiều ham muốn thế, bừng bừng lửa thanh tân.
- Mỗi tháng chúng ta lại gặp nhau, Hòa nhé ?
- Tùy anh ! Nhưng không phải ở đây. Em có bạn ở Salt lake city. Tiện đến chỗ anh chứ ?
- Được lắm ! Cưng ngoan.
Mỗi tháng họ lại gặp nhau, say mê quấn quýt nhau như một cặp đôi hoàn hảo. Điền chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc hơn. Với Hòa, Điền chẳng phải bực mình, cũng không cần phải lo lắng gì. Hòa rất đúng hẹn , không đỏng đảnh làm dáng, không đòi hỏi từ Điền một thứ gì. Những lúc bên nhau cô chăm sóc Điền tỉ mỉ như một người vợ chăm sóc chồng. Hòa nấu cho Điền những bữa cơm ấm cúng, cùng Điền làm những điều họ thích. Xem phim, nghe nhạc, đi nhảy ở Disco...vv
Bên Hòa, Điền rất thoải mái cho đến một hôm Điền biết mình yêu Hòa tha thiết lắm, muốn cô hoàn toàn là của riêng mình nên bắt Hòa phải chọn lựa. Tại sao Điền phải chịu chia xẻ đàn bà của mình với một người đàn ông khác ? Dẫu người đó là kẻ tới trước thì đã sao? Nếu hắn không có khả năng mang hạnh phúc cho Hòa thì có lý do gì để giữ nàng bên mình ? Hòa chẳng bao giờ nói về chồng mình nhưng tự Điền hiểu được, bởi Hòa lúc nào cũng nồng nàn đầy khao khát.
Sau một năm qua lại Điền đặt thẳng vấn đề .
- Anh rất yêu em, không thể xa em được nữa. Em có yêu anh không ?
Cô ngước đôi mắt thoảng thốt nhìn Điền. Đôi mắt của con thú bị dồn đến cuối đường.
- Anh biết, anh không có quyền yêu cầu em như vậy. Nhưng anh không thể cứ dối lừa mình mãi. Từ lúc có em anh không còn hứng thú với ai khác, Las Vegas cũng không. Những lúc không em anh thấy mình rất buồn rất trống vắng.
Hòa thở dài quay đi dấu những giọt lệ nóng hổi.
- Em cũng yêu anh phải không ? Chúng ta cần có nhau suốt phần đời còn lại.
Hòa xiết chiếc gối vào ngực mình nén cơn bấn loạn. Hòa biết mình sẽ đi tới nước này, đối diện với sự thật. Hòa biết mình sẽ làm gì , phải làm gì ! Nhưng Hòa không ngờ Điền lên tiếng sớm vậy.
- Vẫn như từ trước đến giờ được không anh ? Đừng ép em mà !
- Nhưng tôi là đàn ông, không thể chấp nhận em cứ đi đi về về. Em nên mạnh dạn đặt thẳng vấn đề với chồng em, anh ấy nên hiểu mà rút lui .
Đôi mắt con thú hoang đang ngước nhìn người thợ săn, từ bàng hoàng đã chuyển sang kinh hãi. Giây lâu cô từ tốn trả lời .
- Em quý mến anh, và cũng rất yêu thương chồng em. Chúng em kết hôn đã 10 năm rồi, quen nhau từ thời highschool, chúng em là tình đầu của nhau. Xin anh hãy hiểu cho em ! Em không xa anh ấy được .
- Còn tôi ? Tôi là cái gì của cô ? Hay chỉ lúc nào cần thì cô chạy đến ?
- Anh ...
Điền đứng phắt dậy đá vào chiếc ghế trước mặt. Máu nóng bừng bừng trên đỉnh đầu khiến anh lính quýnh không giữ được sự điềm đạm thường ngày. Anh đang làm Hòa sợ...nàng vẫn ngồi bó gối trong im lặng. Hòa ngắm những bông tuyết đang xà thấp ngoài kia . Cô nghĩ tới chồng đang cô đơn ở nhà...chắc anh cũng đang thẫn thờ ngồi ngắm bông tuyết bên cửa sổ... chắc cũng đang nhớ cô...đang trông ngóng mõi mòn...Một người chồng hàng tháng chở cô ra phi trường rồi lại đón cô về trong sự chờ đợi nhẫn nại. Có bao giờ Hòa lại muốn mình làm người vợ phản bội . Đã bao nhiêu lần cô thấy khinh khi bản thân mình. Sao Hòa không được như những phụ nữ bình thường khác. Họ lấy chồng rồi sanh con đẻ cái đầy nhà, cuộc sống cứ phẳng lặng trôi êm . Đã nhiều lần Hòa muốn bỏ cuộc, không phải đi về giữa hai người đàn ông .
- Cô tham lam ích kỷ nên muốn vẹn cả đôi đàng chứ gì ? Bởi vì cô còn trẻ, nhưng tôi già rồi. Tôi cần một điểm tựa bền vững.
Những lời đay nghiến của Điền như những mũi dao nhọn khứa sâu vào trái tim Hòa. Nó cứ từng nhát, từng nhát một...
- Anh bình tĩnh đi anh ! Nếu thương em cho em một thời gian nhé anh . Đừng trẻ con như thế, anh làm em khổ lắm !
- Cô cho rằng tôi sung sướng lắm hay sao? Tôi vui bao nhiêu mỗi lần cô đến, thì cũng đau bấy nhiêu mỗi lần tiễn cô. Đây là xứ của văn minh và tự do, chúng ta cần phải xóa bỏ định kiến, phải sống cho ra một kiếp người em ạ !
Cô đến bên anh ôm choàng lấy Điền vỗ về, Điền nâng cằm cô lên , nhìn thẳng vào mắt cô.
- Nếu em nói em không yêu tôi. Tôi sẽ buông tay không làm khổ nhau nữa, vậy em nói đi. Chồng em hay tôi ?
Cô ngã vào ngực Điền nói trong tiếng nấc.
- Đã đến nước này em không thể dấu anh. Hãy cho em một đứa con, anh Điền !
- Đừng ngốc thế cưng ! chúng ta yêu nhau vì chính chúng ta không phải vì những đứa con.
- Nhưng em rất cần một đứa con với anh.
- Sao không đẻ cho chồng em ? Hả cưng ?
Điền hôn lên những giọt nước mắt long lanh . Những giọt nước mắt tự nó không biết nói dối, nước mắt Hòa mặn mà nồng nàn như thân thể cô. Hòa vừa nói vừa khóc.
- Chồng em bị bịnh thận, không thể có con. Xin anh một đứa con rồi anh bỏ em cũng được, em không đòi hỏi quyền lợi gì cả.
- Khoa học tiến bộ vượt bậc, sao em không nhờ đến bác sĩ phải đơn giản hơn không ? Sao phải chà đạp lên tình cảm của tôi ?
- Em làm gì có tiền ? Cũng không tin tưởng vào sự sinh sản vô tính. Em mong ước một đứa con có trí tuệ của anh, tâm hồn của em...nhân cách như chúng ta. Cũng đừng bắt em phải xa chồng , em không thể nào làm được.
Vị mặn của nước mắt đậm dần thành muối, muối lại pha chút ớt đang xát vào lòng Điền xót xa. Khốn nạn quá ! Đây mới chính là mục đích mà em đã đến với tôi. Vậy mà tôi cứ ngỡ em yêu tôi như tôi đã yêu em.
Điền xô Hòa ra , bỏ chạy ra ngoài tuyết. Tuyết vẫn rơi nhè nhẹ...bồng bềnh .
Không áo ấm , không giày dép, Điền cứ thất thểu trong đêm. Mặc kệ tuyết , mặc kệ gió, mặc kệ Hòa đang khóc ngất trong kia. Chưa có canh bạc nào khiến Điền thua rạt như làn này. Thua không thể nào xoay chuyển, thua mà bất phục, thua trong đau đớn tủi hờn. Hòa ơi ! Em ác lắm. Giá mà tôi có thể tôi tiếc gì với em kia chứ ?
Điền không dám về nhà, cứ lững thững trong đêm. Tuyết cứ nổi to lên ngập chân tôi đi ! Rồi ngập lên mũi, lên tận đầu Lúc này tôi thèm được đông cứng như pho tượng đá. Tôi thà là một tượng đá không có linh hồn.
Ba mươi năm trước vì quá yêu Lụa , Điền đã làm phẫu thuật cắt bỏ ống dẫn tinh. Vì Lụa bị bịnh tim bẩm sinh không thích hợp với vai trò làm mẹ. Nào ngờ, Lụa lại ra đi quá sớm.
Đã quá nữa đêm...tuyết vần vũ thành cơn bão lớn phủ ngập vạn vật một màu trắng ngời ngời. Bão lòng trong bão tuyết, hởi kẻ độc cô cầu bại ? Mi còn thức hay không ?
Mưa phố núi 9-9-2012
Friday, January 11, 2013
Thursday, January 10, 2013
Thơ - Hãy ...
Hãy ...
Hãy tan vào đêm nguyện ước !
Hãy soi tình nhau dại khờ ,
Hãy nhắm mắt quên đi lừa lọc ...
Hãy cứ vờ ta chẳng biết thương đau .
Đường khúc khỉu ai đếm mấy nhịp cầu ?
Ta tô vẻ tình yêu từ màu mắt ,
Biếc ngàn sao sáng trời vui đất .
Bởi từ tâm ánh lửa yêu thương .
Con đường rợp xanh bóng mát ,
Ban mai ngập nắng bình yên .
Ngày tiếp ngày khúc nhạc vui réo rắc ...
Nềm tin yêu ánh lửa vô thường .
Mưa phố núi
Hãy tan vào đêm nguyện ước !
Hãy soi tình nhau dại khờ ,
Hãy nhắm mắt quên đi lừa lọc ...
Hãy cứ vờ ta chẳng biết thương đau .
Đường khúc khỉu ai đếm mấy nhịp cầu ?
Ta tô vẻ tình yêu từ màu mắt ,
Biếc ngàn sao sáng trời vui đất .
Bởi từ tâm ánh lửa yêu thương .
Con đường rợp xanh bóng mát ,
Ban mai ngập nắng bình yên .
Ngày tiếp ngày khúc nhạc vui réo rắc ...
Nềm tin yêu ánh lửa vô thường .
Mưa phố núi
Thơ - Cạm bẫy
Cạm bẫy | |
Wednesday, January 9, 2013
chùm thơ Vạc ăn đêm
SÁU TÁM 12
em như tôi
tôi như em
hôm tơ tưởng cũ lên men ngọt ngào
đau là đớn
đớn là đau
đưa tay vuốt vạt áo nhầu bên hiên
điên bởi tỉnh
tỉnh bởi điên
vờ ngơ ngác đấy bình yên thêm ngày
đầy lỡ vơi
vơi lỡ đầy
thềm rêu về ghé một bầy lá nâu
tình vốn cạn
đời vốn sâu
em cùng tôi sẽ
úa màu một khi
ĐCĐ
em như tôi
tôi như em
hôm tơ tưởng cũ lên men ngọt ngào
đau là đớn
đớn là đau
đưa tay vuốt vạt áo nhầu bên hiên
điên bởi tỉnh
tỉnh bởi điên
vờ ngơ ngác đấy bình yên thêm ngày
đầy lỡ vơi
vơi lỡ đầy
thềm rêu về ghé một bầy lá nâu
tình vốn cạn
đời vốn sâu
em cùng tôi sẽ
úa màu một khi
ĐCĐ
DÒNG SÔNG CỦA MÙA ĐÔNG
Em ra đi cùng dòng sông
Dòng sông từng chảy vào lòng tôi hai nhánh tóc
Như tình yêu hoài thai từ nước mắt
Tôi là gã đưa đò cuối cùng chống sào bến vắng đợi mùa đông
Thu đã qua rồi theo tiếng vạc trên không
Biết tựa vào đâu khi hạnh phúc cầm bằng mông lung quá
Vẫy tay chào sông một chiều thương cảm lạ
Cho trăm ngày đổi lấy vạn lần đêm
Em ra đi mà sông trôi dịu êm
Tôi ngồi đâu trong muôn nghìn thác đổ
Nỗi va đập nhịp điệu buồn đồng bằng châu thổ
Chắp tay cầu người về chốn ấy bình an
Em ra đi tìm mùa đông vẫn còn đang …
ĐCĐ
Em ra đi cùng dòng sông
Dòng sông từng chảy vào lòng tôi hai nhánh tóc
Như tình yêu hoài thai từ nước mắt
Tôi là gã đưa đò cuối cùng chống sào bến vắng đợi mùa đông
Thu đã qua rồi theo tiếng vạc trên không
Biết tựa vào đâu khi hạnh phúc cầm bằng mông lung quá
Vẫy tay chào sông một chiều thương cảm lạ
Cho trăm ngày đổi lấy vạn lần đêm
Em ra đi mà sông trôi dịu êm
Tôi ngồi đâu trong muôn nghìn thác đổ
Nỗi va đập nhịp điệu buồn đồng bằng châu thổ
Chắp tay cầu người về chốn ấy bình an
Em ra đi tìm mùa đông vẫn còn đang …
ĐCĐ
LỜI CHÚC BUỔI CHIỀU THỨ NĂM
nhân danh buổi chiều thứ năm
tôi chúc em bằng tấm lòng chân thật
chúc môi em ngọt
chúc mắt em say
chúc gió em đi chúc mưa em về
dưới bước chân nở mầm thương yêu mới
nở ra lá cỏ non trên mặt đường hằng đợi
cầm lên tay sẽ đọc được nỗi buồn
chúc tâm hồn em trong trẻo chiếc gương
ai soi vào đều thấy mình trẻ đẹp
chúc lời em hay như tiếng hát
câu nói bâng quơ đủ an ủi ân cần
em ở nơi nào nơi đó lắm mây xanh
người hiền hậu thi ca là tặng vật
sáng nắng hong cây đêm vàng trăng mật
trẻ con làm thơ và người lớn trồng hoa
nhân danh buổi chiều thứ năm
tôi chúc em mỗi hạnh phúc ngọc ngà …
ĐCĐ
nhân danh buổi chiều thứ năm
tôi chúc em bằng tấm lòng chân thật
chúc môi em ngọt
chúc mắt em say
chúc gió em đi chúc mưa em về
dưới bước chân nở mầm thương yêu mới
nở ra lá cỏ non trên mặt đường hằng đợi
cầm lên tay sẽ đọc được nỗi buồn
chúc tâm hồn em trong trẻo chiếc gương
ai soi vào đều thấy mình trẻ đẹp
chúc lời em hay như tiếng hát
câu nói bâng quơ đủ an ủi ân cần
em ở nơi nào nơi đó lắm mây xanh
người hiền hậu thi ca là tặng vật
sáng nắng hong cây đêm vàng trăng mật
trẻ con làm thơ và người lớn trồng hoa
nhân danh buổi chiều thứ năm
tôi chúc em mỗi hạnh phúc ngọc ngà …
ĐCĐ
Tuesday, January 8, 2013
Monday, January 7, 2013
Thơ - HUẾ XƯA
HUẾ XƯA
ước gì là những hạt mưa bay !
phất phơ trên kinh thành Huế
cổ xưa của ngút ngàn thương nhớ
một trời ảo mộng xa xưa.
Huế trầm mặc u buồn theo những cơn mưa.
mang bóng dáng suy tư trầm lặng
như những vần thơ anh huyền ảo thực hư...
đắm đuối hút hồn người cô lữ !
ước một lần cùng anh thăm Huế xưa
thăm con đò nhỏ câu hát đưa.
à ơi ! câu hát nghìn năm trước
thấm đẫm trong em nỗi mong chờ.
Huế bây chừ của anh hay của em?
hay chúng ta cùng nổi nhớ Huế mình.
ngàn năm cổ kính kinh đô Huế
ngàn đời em đuối trong thơ anh.
Mưa phố núi
ước gì là những hạt mưa bay !
phất phơ trên kinh thành Huế
cổ xưa của ngút ngàn thương nhớ
một trời ảo mộng xa xưa.
Huế trầm mặc u buồn theo những cơn mưa.
mang bóng dáng suy tư trầm lặng
như những vần thơ anh huyền ảo thực hư...
đắm đuối hút hồn người cô lữ !
ước một lần cùng anh thăm Huế xưa
thăm con đò nhỏ câu hát đưa.
à ơi ! câu hát nghìn năm trước
thấm đẫm trong em nỗi mong chờ.
Huế bây chừ của anh hay của em?
hay chúng ta cùng nổi nhớ Huế mình.
ngàn năm cổ kính kinh đô Huế
ngàn đời em đuối trong thơ anh.
Mưa phố núi
Sunday, January 6, 2013
Thơ - đền
Đền...
những hạt mưa trong tận cõi lòng
là lời thơ khóc mảnh đời chung
thương anh áo vải hồn thanh thoát
mặc kệ đời trĩu nặng dưới chân
vì ta ôm mộng ngất ngây lòng
nhà thơ rao bán mảnh sầu chung
ai người trao đổi - vay nhân nghĩa ?
Ta vốn có thừa, chỉ tiền - không !
gặp nhau chốn mộng thỏa giấc đời
gởi lòng cõi tạm thảnh thơi vui
mai kia có thác - hồn thiên sứ
xa lánh trần gian - rã cuộc chơi.
em đền anh nhé khi ước muốn
bù chữ thương xoa lấp ngữ yêu
tặng anh câu chữ tròn thi tứ
kính tấm chân tình - học từ Sư !
Mưa phố núi 3-12-2012
Thời trang áo dài Thái Tuấn - Dáng Lụa
Dáng Lụa - Thái Tuấn 1
Với Bộ sưu tập mới cao cấp, đột phá, lần đầu tiên được thiết kế trên công nghệ in hiện đại – Digital, đặc biệt được giới thiệu trong chương trình Paris By Night 106. Trúc và Sen và hai hoa văn được thiết kế, sắp xếp theo bố cục mới trên từng chiếc áo dài. Lấy cảm hứng theo từng dòng thời gian trong ngày: Sáng – Trưa – Chiều – Tối, mỗi bộ trang phục là một cách thể hiện với những cảm xúc khác nhau, mang lại nét độc đáo cho cả Bộ sưu tập.
Bộ sưu tập “Dáng Lụa” còn khắc họa nên bức tranh hòa quyện giữa hiện đại và truyền thống. Cho dù ở nơi đâu và trong hoàn cảnh nào, giá trị văn hóa truyền thống dân tộc vẫn luôn tồn tại trong lòng người Việt Nam.
Bộ sưu tập “Dáng Lụa” còn khắc họa nên bức tranh hòa quyện giữa hiện đại và truyền thống. Cho dù ở nơi đâu và trong hoàn cảnh nào, giá trị văn hóa truyền thống dân tộc vẫn luôn tồn tại trong lòng người Việt Nam.
Saturday, January 5, 2013
Thơ - Men say
0
Men say
Cần chi biết người là ai ?
Đa tình em xin cứ dại...
Những vần thơ ma lực ru hồn
chợt run rẫy tận vùng sâu ký ức.
Có phải anh trở về từ tiềm thức
réo gọi hồn trả lại giấc mơ xưa.
Rượu mềm môi men chếnh choáng rất vừa
thân lá cỏ ta trở về kiếp cỏ.
Vẳng tiếng sói hoang gọi đàn nghiệt ngã
bé thơ khóc mẹ khát khan giọng vỡ
Chim xa cội nguồn nhớ tổ buồn hiu,
hạt mưa lay lắt đêm hoang - huyễn diệu !
Ta chẳng thuộc về hôm nay
không thể của ngày mai
Có lẻ từ nơi nào tiền kiếp ?
Rượu đa tình, liều cạn thỏa say .
Mưa phố núi 5-1-2012
Friday, January 4, 2013
Thơ - Áo em
Áo em
Hôm qua em mặc áo hồng
trời chao cơn gió lòng vòng nỉ nôi
Thả hồn nhẹ áng mây trôi
hương xuân tình tự, rượu mời chưa say.
Còn nguyên vạt áo hây hây
môi xinh chúm chím đọa đày tình tôi.
Nắng len nhẹ gót lên đồi
tôi men lưng áo bồi hồi...sắc duyên !
Hôm kia nắng lửng vạt nghiêng
thả cụm thương nhớ theo miền vạt xanh
Ngập ngừng chẳng biết nói năng
Áo em biếc thế thôi đành lặng im !
Đợi ngày nắng mới về tìm
hồn tôi ở trọ lịm tim câu thề
Chờ màu tim tím đê mê...
dậy hương nhung nhớ ! Nẻo về riêng tôi.
Chao ôi ! Hôm nay rạng ngời,
em tôi áo trắng ngợp trời sắc mây.
Lời yêu ngọng nghịu nói ngây...
Ai đan tâm phá ? Rượu đầy ngoảnh lưng...
Van em - màu áo nguyệt nhường !
Mưa phố núi 2-1-2013
Wednesday, January 2, 2013
Thơ audio NPV - Ngẫu khúc váy đỏ
https://www.box.com/s/cdmwn4xuqu49qo9f2cg2
Ngẫu khúc váy đỏ
Ai bảo em váy đỏ môi hồng
Để chiều muộn, đông nồng nàn nắng ấm.
Để bước chân tôi chợt chậm
(Tôi có là gì, mà sánh đôi cùng em!?)
Em dịu dàng cùng ký ức thân quen
Nụ cười nghiêng trao chút gì lạ lẩm
Giữa cuộc vui tôi lặng nhìn ngơ ngẩn.
Nghe lời buồn ru nửa giấc hoài mơ.
Vẫn là em, váy đỏ - lạc hồn thơ!
duyên dáng đó - những dấu yêu ngày cũ.
đêm ồn ả với đèn mờ, nhạc vỡ
Em nói gì, tóc rối thả tròn vai?
Rượu chưa uống, sao lòng ngây ngất say.
Mắt em ướ t- đẫm hồn tôi tê dại
Môi hôn ấy - lâu rồi, chưa lặp lại
Váy đỏ gần, em xa quá vòng tay!
...
Thôi nâng ly, ta cứ vui đêm nay
Rượu hãy cạn, rót tràn bao lời chúc
Hạnh phúc người, ta dám đâu mong ước
thôi ước riêng mình vợi nỗi đau!
Giữa đông người, ta chẳng là gì của nhau
đã biết vậy, sao tình hoài rắc rối!
Đêm hư ảo- tôi mơ lời cứu rỗi
Em đi rồi, váy đỏ - mộng mồ côi…
NPV-02.12.2012
Thơ - Thân phận
Thân phận
Người mẹ trẻ thương con hơn tất cả
mái tóc xanh đành cắt bán cho người
cả những chiếc răng duyên xinh nhất
bán tấm thân đọa đày- chỉ giữ lại trái tim thôi !
Đứa bé thơ lớn lên không còn mẹ
chẳng còn ai thương mình , bé ôm giấc mơ rất đẹp.
Có mẹ - trong căn nhà ấm áp và con búp bê dấu yêu
Trong vòng tay dịu dàng bảo bọc...
Người đàn ông lạ lẫm - tấm lòng bao dung
từ cơ nhỡ hiểu thấu đời khốn khổ
sống dưới đáy cuộc đời - học được chữ vị tha.
Hai thế kỷ đã trôi qua mà khổ đau vẫn còn nguyên đó.
Áp bức bất công vẫn chạy quanh mọi xó
người nghèo càng nghèo hơn
tội lỗi vẫn chồng chất
bất hạnh vẫn kêu gào...
Thương thân phận con người sao cứ mãi lao đao !
Ngày đầu năm tìm cho mình niềm vui
tôi xem phim để rồi được khóc
khóc cho mình - khóc cho đời - khóc dùm cả phần anh !
Anh đang cười ? hay khóc cùng tôi đó.
Cách Mạng ? Ở nơi đâu cũng thế .
Hai thế kỷ cuộc đời - vẫn trôi nổi lầm than .
Mưa phố núi 2-1-2013
Subscribe to:
Posts (Atom)