Friday, November 30, 2012

audio thơ - Gởi tình vào thu

Cảm xúc dành cho tác phẩm - Người gõ cửa mùa thu - Nguyễn Thanh Hiện


 


https://www.box.com/s/581o142jce575z99p3nt

Gởi tình vào thu

Khi mùa thu đi qua
bàng hoàng mềm thân cỏ.
Những chiếc lá khô ngơ ngác
run rẫy trong chiều bơ vơ.

Em ngang qua đời anh
sao mùa nào cũng vội ?
Từng ngày lặng lẽ trôi
tay anh buồn chới với
Níu kéo gì ? Màu áo đã bay xa.

Nhặt nhạnh từ miền ký ức hôm qua
nay đã thành cổ tích.
Sợi tóc xanh ngày nào
vừa chớm pha sương.
Rưng mi sầu - lệ đàn ông chảy ngược
Không em ! Đêm thăm thẳm vô cùng...

Ta băng qua đời nhau
mùa thu trước thềm nức nở.
Thả thơ ngập tràn lòng gió,
tan loãng giữa đời
Anh chưa kịp ngõ lời yêu.

Sương trĩu hạt - lòng thu vương vương...
Vùi nỗi nhớ ngậm câm dòng tiếc nuối
Chiều đi hoang,
tình đành cất sau lưng.

Em ! Người gõ cửa mùa thu,
ánh mắt buồn tha thiết
lãng đãng trôi theo chiều
từng cụm nhớ trong veo !


Khi em đến - thu tan trên đầu cỏ
Em đi xa - mùa thu ngồi chờ
Em trở về - những chiếc lá bồn chồn xao xuyến quá !
Em lại ra đi - thu trở gió ngập ngừng.

Ta gõ cửa - hồn thu im lặng
Ta dỗi hờn - thu se sắt bâng khuâng
Ta gào thét - thu đổi màu tàn úa
Ta lặng thinh - thu câm nín giẫm chân.

Trước mặt ta, đong đưa chiều nhạt nhòa con nắng cũ.
Hoàng hôn rơi , tình vẫn nghẹn không lời
Sau lưng ta đeo khối tình của đá.
U uẫn đến ngàn đời - mùa nối mùa vẫn rơi.

Hỡi người con gái chọn mùa thu tìm đến
Khóc trên nấm mộ ta một lần ! Mùa thu sẽ quay lưng .

Mưa phố núi 29-11-2012

 


Thursday, November 29, 2012

Thơ - Chạm

 
Chạm

Ta chạm nhau nỗi nhớ
mùa ơi mùa đang qua.
Ta chạm miền sóng vỗ
bờ ngỡ gần mà xa...

Ngút ngàn trên triền sóng
dào dạt vỗ bờ thương
triền miên từ nỗi nhớ
khát vọng hóa thiên đường.

Chạm vào lời yêu cuối
tim vỡ mảnh thương đau
đã qua rồi mùa ngâu
thôi nhé những cơn sầu

Tìm về miền đất hứa
giữ chút tình cho nhau
Hỡi trái tim rực lửa
ta mãi còn ngàn sau.

Mưa phố núi 21-9-2012



Wednesday, November 28, 2012

Thơ - Tâm sự mưa đêm




Tâm sự mưa đêm


Rào rào một cơn mưa đêm
Vỡ òa héo hắt rủ mềm lòng ai
Từng sợi lay lắt ngắn dài
Xoè tay tôi hứng nợ vay tội tình

Giọt này lặng lẽ riêng mình
Âm thầm ẩn nhẩn giữ tình thanh cao
Giọt kia rụng từ ánh sao
Hắt hiu vợi nhớ anh trao đây mà !

Sợi dày nổi khổ người ta
Qua cầu rút ván thật thà để quên
Sợi mỏng thấm đẫm ưu phiền
Xót người cô thế giữa phiên chợ đời

Tôi xoè tay đếm vạ trời
Cơn đau hạ giới vì người lầm than
Những cơn mưa đêm hoang đàng
Còn bao nhiêu nữa, cho bàng hoàng tôi ?

Cuối trời một giọt lẻ loi
Nước mắt thiên sứ khóc người đa đoan
Sáng mai lúc bình minh loan
Giọt em lóng lánh đêm tàn đọng sương.

Mưa phố núi 27-11 2012



Tuesday, November 27, 2012

Giới thiệu Ca Khúc Mới - Như những lần - TranMinhBinh




NHƯ NHỮNG LẦN !

Như những lần 
Em tựa vai ngủ vùi trên tay ta
Như những lần ...
Dòng sông hiền hoà tuôn về nơi phố ấy.

Như những lần
Ta lạc mất em giữa dòng đời vội vã .
Chiều nay ta thấy mắt em say
Chiều nay ta thấy tóc em bay

Ánh mắt em say (chorus)
Và mái tóc em bay
Ngỡ vẫn đâu đây
Giọng nói em quanh đây

Oh ! thì ta đã là
Ta đã là

Lạc mất đời nhau !

Chiều nay .... ...Ôi..chiều nay ....... !
Chiều nay ...
Một chiếc lá Thu bay về trên phím Dương Cầm .....



Little_Ant ( TranMinhBinh )

Thơ - DÁNG MƠ

DÁNG MƠ

Thương nhớ chỉ đành theo gió mây.
Buồn theo tà áo ướt vai gầy
Buồn theo hình bóng ai xa mờ
Về trong ký ức ,một trời đơn côi !

Ta biết u tình vương thiết tha
Về trong lặng lẽ duyên mặn mà
Người đi một bóng xa vời vợi
Gởi hồn mây gió về chốn xa xôi .

Người đi lặng lẽ...ta đợi chờ !
Người về thương nhớ...một dáng mơ .
 
Muaphonui







Monday, November 26, 2012

Truyện ngắn -Quán quân độc chiêu

Một thiếu niên 10 tuổi đã không may bị mất đi cánh tay trái trong một tai nạn xe cộ , nhưng cậu ta rất khao khát muốn học nhu đạo .

Cuối cùng , cậu ta tìm đến làm lễ bái sư với một vị danh sư nhu đạo Nhật Bản . Cậu ta luyện tập rất chăm chỉ , nhưng đã 3 tháng trời trôi qua rồi mà sư phụ chỉ dạy cho cậu ta một chiêu độc nhất mà thôi , làm trong lòng cậu không khỏi dậy lên một nỗi thắc mắc càng ngày càng lớn .

Cuối cùng , không nhịn nổi nữa , cậu ta bèn hỏi sư phụ : “ Thưa sư phụ , con có nên học sang chiêu khác chưa ạ ? “

Sư phụ trả lời : “ Đúng vậy , ngươi chỉ biết độc có 1 chiêu , nhưng ngươi chỉ cần học độc một chiêu này là đủ rồi !”

Nghe trả lời xong , cậu thiếu niên tuy càng lại thắc mắc hơn nữa , nhưng cậu ta tuyệt đối tin tưởng vào sư phụ , nên vẫn tiếp tục luyện tập theo lời thày .

Mấy tháng sau , vị sư phụ dẫn cậu ta lên đường tham gia cuộc một so tài . Khi vào cuộc, đến ngay chính cậu ta cũng không thể ngờ rằng mình lại lọt qua 2 vòng đấu loại đầu một cách dễ dàng như thế . Đến vòng đấu loại thứ 3 , trận đấu trở nên gay go hơn , nhưng đối thủ của cậu ta dần dần trở nên mất kiên nhẫn , chủ động xuất chiêu tấn công liên tiếp , nên lợi dụng 1 sơ hở của đối phương , cậu thiếu niên đã thi triển độc chiêu của mình và lại thắng nữa ! Như vậy , chàng trai của chúng ta đã bất ngờ nghiễm nhiên bước vào vòng chung kết .

Trong trận chung kết , đối thủ của chàng là 1 người cao lớn , mạnh mẽ hơn cậu ta rất nhiều , và kinh nghiệm cũng già dặn hơn . Cậu ta phải chống đỡ khá chật vật . Trọng tài lo ngại cậu ta bị thương nên đã tạm ngưng trận đấu , và định tuyên bố kết thúc trận đấu tại đây , nhưng sư phụ của cậu không đồng ý , ngài kiên quyết : “ Hãy tiếp tục “ .

Khi trận đấu tiếp diễn , đối thủ của cậu có phần khinh địch , phòng thủ lơi là hẳn đi . Cậu ta bèn sử độc chiêu của mình hạ gục đối thủ , đoạt giải quán quân .

Trên đường về , cậu thiếu niên và sư phụ của mình vừa đi vừa ôn lại chi tiết của từng trận đấu để rút tỉa kinh nghiệm .

Cậu ta lấy hết can đảm để hỏi sư phụ mình 1 câu hỏi vẫn nung nấu trong lòng tự bấy lâu : “ Sư phụ ! Tại sao con lại có thể đoạt giải quán quân chỉ với độc 1 chiêu vậy ? “

Sư phụ của cậu trả lời : “ Có 2 nguyên do : Thứ nhất , ngươi gần như đã nắm được toàn bộ bí quyết của 1 chiêu khó nhất trong Nhu đạo ; Thứ nhì , theo ta biết thì cách duy nhất để đối phó lại chiêu này là đối thủ phải tìm cách nắm chặt lấy cánh tay trái của ngươi “ .


Đôi khi , khiếm khuyết chưa chắc đã là khuyết điểm , chỉ cần hiểu rõ chính mình 1 cách chính xác , phát huy tối đa những đặc điểm của mình , thì khuyết điểm lớn nhất của mình có khi lại biến thành ưu điểm lớn nhất .


Nguyên tác : Kha Quân 柯鈞

Người dịch : Huyền Quang


vnthuquan.net

Sunday, November 25, 2012

Thơ - Vô cùng

Vô cùng

Từ thơ em có niềm tin
từ anh em cảm chân tình.
Dẫu chúng ta không quen biết
vẫn gần lắm cõi tâm linh.

Thi nhân ơi ! Hồn đẹp xinh.
yêu thơ như yêu chính mình
Câu từ khoan thai - thưa nhặt.
Hẳn người hòa khí tao nhân.

Mơ màng để tìm mộng ước
xây tòa khao khát quân vương
câu chữ trôi như dòng nước
Yêu thương - tha thứ - nhún nhường.

Tặng anh chữ tin làm vốn
Bồi thêm chữ nghĩa lận lưng
Mai này nếu anh khốn đốn
Trãi thơ mà đếm ! Vô cùng.

MPN 24-11-2012



Saturday, November 24, 2012

Thơ - Trăng khuyết




Trăng khuyết


Tôi đi tìm nữa ánh trăng
vàng rơi sóng sánh hoa đăng hôm nào
Một bàn tay với chiêm bao
Một bàn tay níu khát khao một thời

Câu lục xa...vẫn vọng rơi !
Câu bát hoài nhớ - rã rời tìm nhau
Nữa vầng trăng khuất nơi đâu ?
Nữa in đáy nước- lặn sâu tròng trành

Chữ tình sao quá mong manh
Thì thôi chữ nghĩa ta dành tặng nhau
Một đời lặn ngụp bể dâu
Nữa vầng trăng khuyết khoét sâu đợi chờ

Hồn tôi trọ ánh trăng mơ
Ngóng người viễn xứ - mịt mờ chân mây
Đêm nay trăng khuyết nét mày
Nữa vào mây ẩn - nữa say ánh tình.

Mưa phố núi 8-11-2012

 


Tùy bút - Mùa ỔI

                                                          

                                                                     MÙA ỔI

         Cali đang bước vào thu, mùa ổi - ổi Cali rất ngon ! Có lẻ vì hợp thổ nhưỡng. Đa số gia đình Việt Nam nào ở vùng quanh Little Sài Gòn cũng đều trồng một vài cây ổi .

           Cây ổi vốn dễ trồng ,tàng cây cũng không to lắm,rất dễ chăm sóc ,trái lại rất sai .Một cây ổi trồng từ hạt phải mất từ bốn đến năm năm mới cho trái . Nếu ra vườn ươm mua một cây chiết nhánh khoảng 100 đô đem về trồng xuống đất . Một năm sau đã cho quả lai rai .

           Đa số đàn ông con trai không thích ăn ổi đâu nhỉ  ? Chỉ có bọn đàn bà con gái chúng em là mê ổi thôi .Cali có ba loại trái cây được cho là đặc sản : ổi ,hồng giòn và táo tàu .Với riêng bản thân tôi , ổi  xếp vị trí số một .

            Tôi thích ổi bởi hương vị thơm ngon , cây ổi trước đây chỉ có ở các nước Châu Á . Nay rất nhiều quốc gia đang nghiên cứu về nó ,bởi dược tính chiết xuất từ trái ổi .

            Các con tôi thích ăn ổi chín, hơi mềm ngọt đậm đà . Ngày nào tôi cũng rửa sạch 5-6 quả , cứ để nguyên vỏ cắt nhỏ thành múi như múi cam , khoét bỏ ruột rồi bỏ vào từng bọc Ziploc nhỏ . Các cháu đi học về có cái mà nhâm nhi -ngon -thơm miệng lại nhuận trường.

              Tôi thích ổi còn hơi xanh ,giòn , chua chua mới đã . Ngày nào tôi cũng lai rai 2 trái lớn hoặc 3-4 trái nhỏ . Bí quyết của sắc đẹp đấy nha các bạn ! Mỗi năm đến mùa ổi tôi thường sút vài ba ký lô . Ăn ổi nhiều khiến bụng no không thèm ăn những thứ lặt vặt khác , giảm bớt cơm vì thế mà ốm bớt . Da dẻ tôi cũng sáng sủa hơn .

               Tôi thấy nhiều người ăn ổi cả ruột lẫn hột . Đồng ý là ruột ổi mềm ngon , nhưng lẫn nhiều hột ổi rất hại cho bao tử và ruột .Ăn nhiều sẽ dẫn đến táo bón , tắc ruột .

             Có nhiều người còn ghét ổi nữa ! Có lẻ bởi nó tầm thường quá , hay nó không đủ ngon ngọt như hồng như táo .

             Tôi có một chị bạn làm việc chung rất kỳ cục . Mỗi khi thấy tôi nhai ổi chị lãng đi chỗ khác . Hỏi thì chị bảo mùi ổi làm chị buồn nôn khó chịu , tiếng nhai ổi giòn rụm của tôi khiến chị ê răng .

            Nhà tôi không có nhiều đất để trồng cây ăn trái , chỉ ưu tiên trồng rau vặt vãnh . Tuy vậy mùa ổi nào cũng được ăn ổi free không cần phải ra chợ mua . Bạn bè và người thân biết tôi thích ổi nên cứ việc cung cấp thoải mái . Họ trồng cực khổ , trèo cây hái trái cũng mệt , rồi lại mang đến tận nhà cho mình , vậy mà còn đon đả mời chào : " ăn giùm đi nhé ! " .Tuy nhiên khi nhìn mấy mẹ con tôi nhai ổi thì họ thấy rất vui , niềm vui của kẻ trồng cây cho người ta ăn trái . Và cứ thế năm nào mùa ổi , từng bọc lớn cứ gởi đến tận nhà ,ăn mút mùa , ăn mệt nghỉ .

                 Thỉnh thoảng nhà tôi cũng ăn ké , nhưng phải lựa cho Anh trái nào to nhất , chín nhất . Không thôi Anh lại mắng vốn ê răng chướng bụng .Đặc biệt cậu trai út 4 tuổi của tôi rất mê ổi . Cậu không chịu gọi ổi như mọi người mà gọi Vietnamese Pear.

              Ồi với tôi còn có chút kỷ niệm thâm tình . Mỗi khi cầm trên tay những trái ổi đầu mùa lòng tôi lại rưng rưng nhớ đến bố chồng . Người đàn ông mà tôi yêu kính nhất trên đời . Ông đã mất cách đây 5 năm .

               Lần đầu tiên theo bạn trai về nhà anh ấy để ra mắt gia đình , ăn bữa cơm thân mật đầu tiên . Lúc ấy khoảng 3-4 giờ chiều . Cả nhà đều đi làm chưa về , chỉ có ba anh ấy ở nhà . Ông đã chuẩn bị sẵn cơm nước chờ các con về . Ông dẫn tôi ra vườn chơi . Khu vườn của ông rộng mênh mông . Ông trồng đủ các loại rau Việt Nam , có cả rau muống và cải xanh . Tôi vô cùng ngạc nhiên ! Rồi thì thích thú ,tôi không ngờ tại đất Cali tôi lại bắt gặp một khu vườn hệt như ở Việt Nam vậy . Đi hết khu trồng rau là tới khu trồng cây ăn trái . Ông chỉ trồng vài loại cây ăn trái đặc trưng của đất Cali . Nhìn thấy cây ổi của ông trái xum xuê trĩu cành , trái ổi như quả lê hơi dài nhọn ở cuống , vỏ xù xì sáng lóng lánh dưới ánh nắng chiều . Tôi cứ ngây người ra mà ngắm ...từng chùm ...từng chùm mời mọc .

              -  Đẹp quá Bác ơi ! Cây ổi của Bác thiệt ngộ .
              - Ổi không hột đó cháu ! Cháu có thích ăn ổi không ?
              - Dạ , thích lắm !

              Thế là ông hái xuống cho tôi vài chùm , ông lựa rất kỷ . Có những chùm tôi thấy trái rất bự chỉ cho ông , ông lắc đầu bảo vỏ còn xanh , sợ chát .

            Những  chùm ổi ông hái xuống trông thật đẹp mắt có màu xanh ngả trắng vàng , cầm cứ nằng nặng trong tay . Ông mang vào bếp rửa sạch , rồi lựa một chùm đẹp nhất để nguyên cành lá bỏ vào chiếc đĩa sứ dâng lên bàn thờ vợ . Ông thắp nhang khấn vái bà rồi quay sang kể với tôi .

            -  Bác gái ngày xưa thích ăn ổi lắm ! Đặc biệt là những lúc bả có bầu . Khi bà ấy bệnh nặng sắp mất cũng đang là mùa ổi .Răng cỏ đâu nữa mà ăn , cứ lựa những trái to chín cho bà ấy cầm trong tay mà ngắm rồi ngưởi cho đã thèm .

            Phần ổi còn lại ông trao cả cho tôi . Tôi ngồi ăn một lèo 3 trái bự , ông ngồi bên ngắm tôi ăn say sưa ngon lành . Rồi ông chép miệng :
            - Nhà nhiều ổi vậy mà tụi nó ít khi ăn thật lãng phí . Bác già rồi , cắt từng miếng nhỏ mâm mâm trong miệng rồi nhả chứ ăn sao được .

              Bắt đầu từ đó , ông cứ hái ổi cho tôi .
              Khi tôi đã là dâu nhà ông ,và dọn ra tiểu bang khác sinh sống .Ông vẫn nhớ thỉnh thoảng nhắc với chồng tôi .

             - Mùa ổi rồi đó ! Mang vợ con về chơi .

             Lúc tôi có bầu , đến mùa ổi có người quen nào về ngang chổ tôi ông cũng ráng xin gởi ổi cho tôi . Ông dặn dò người mang giùm ráng xách lên máy bay đừng gởi theo hành lý sợ bầm dập những trái ổi của ông .Khi trao bọc ổi nặng trĩu tận tay tôi , người mang giùm nhìn thấy cái bụng lúp xúp của tôi bật cười hì hì

             - Hèn gì mà ông cụ lại chìu con gái đến thế  !
             - Không phải con gái , con dâu anh ạ !
             - Vậy ư ? Cô thật là có phước , ông cụ phúc hậu quá chừng .

              Vâng ! Cái đó thì tôi biết chắc rồi .Tôi thật có phước khi được làm con dâu nhà ông . Ở đời thường có luật bù trừ , bởi tôi mồ côi cha từ nhỏ , không biết cái gì là tình phụ tử . Đến khi lấy chồng hưởng được ân đức mà cha chồng dành cho tôi , thật ấm áp vô cùng .Cô em chồng vì thế mà ghen tức ,mà kiếm chuyện với tôi khiến gia đình cứ xào xáo không yên .Hồi đó tôi rất kiêu kỳ và nóng nảy không cho phép em chồng hỗn xược với chị dâu . Ăn miếng trả miếng tôi cũng chua ngoa bắt bẻ lại cô ta . Không cãi lại lý lẽ đanh thép của tôi cô ta nuôi chí phục thù - đánh lén ! Cô ta tìm đủ mọi cách để bôi nhọ danh dự của tôi. Chồng tôi cắt đứt quan hệ với cô em , trở mặt lạnh nhạt với những người a dua theo cô ta .Tôi thấy rất hả dạ . Tôi có biết đâu chính ba chồng và chồng tôi lại là người buồn nhất .Rất nhẹ nhàng , ông gọi vợ chồng tôi về nhà .Ông thắp ba nén nhang trao cho tôi để tôi thắp hương cho mẹ chồng .Ông ôn tồn bảo tôi

             - Con cũng là con ,mà con gái ta cũng là con .Ta không cần biết ai lỗi ai phải . Với thời gian mọi thứ sẽ được trả lời . Hôm nay ta muốn con hứa với ta và trước bàn thờ mẹ chồng. Mãi mãi con là con dâu hiền thảo của nhà này con nhé , dẫu mai này khi ta mất đi ...

            Tôi nghẹn lời ,nước mắt tôi cứ rơi lả chã không sao cầm được . Ba nén nhang run run trong tay tôi , ông phải giúp tôi cắm giùm vào bát hương .

           - Đừng khóc nữa con ! Thôi mình ăn cơm đi , kẻo nguội  .

            Cả đêm hôm đó tôi cứ thao thức mãi vì cách xử sự của ông . Tôi cứ tưởng ông sẽ mắng tôi , hoặc phân trần thiệt hơn , hay hạch hỏi cho ra lẽ ...Lòng tôi tràn đầy hối hận ,tôi thấy mình rất ích kỷ , rất nhỏ nhen ,đầy thành kiến và kiêu hãnh .Vì những chuyện vặt vãnh không đâu lại khiến cho một ông bố gần 80 tuổi đầu phải để tâm lo lắng . Chắc ông đã từng ăn không ngon và ngủ không yên .

           Từ đó tôi học cách để nhịn , chướng tai gai mắt mấy tôi cũng ráng nhịn . Càng nhịn nhục thì mọi người chung quanh lại càng gần gũi yêu quý tôi hơn .Đặc biệt là chồng tôi , sau đó là các ông anh chồng ,rồi các bà chị chồng , bây giờ là các cháu - con cái của  chính cô em chồng ngỗ nghịch đẻ ra .

             Khi tôi sanh đến cháu thứ ba vẫn là con gái . Lòng tôi rất buồn nên lúc chuyển dạ đã không báo cho ba chồng .Ông vào tận nhà thương thăm tôi rồi trách .

            - Sao con đi sanh mà không báo cho ta  ?
            - Thưa ba , lần nào cũng là con gái . Con nghĩ từ từ báo sau cũng được . Khỏi mất công ba đi tới đi lui .
            - Con gái không phải cháu ta sao ? Ta làm ông nội mà lại biết sau cùng . Nếu con cho ta biết trước , ta thắp nhang khấn vái tổ tiên gia hộ để con tránh bớt đau đớn .

             Khi mẹ con tôi về nhà , ngày nào ông cũng đón xe bus qua thăm . Không gặp xe bus thì ông đi bộ , cho đến khi đứa bé đầy tháng . Đó là cách mà ông an ủi để tôi khỏi tủi phận mình không sanh được con trai .

            Khi ông 84 tuổi ông bị ung thư nhiếp hộ tuyến , rồi khối ung đó chạy lung tung trong người ông . Hai tháng cuối đời ông rất yếu và quên đi mọi thứ .Ngày sinh nhật ông gia đình tổ chức đại thọ linh đình , thấy con cháu tụ về đông đủ ,ông hỏi .

            - Ủa ? hôm nay giỗ ai  .
            - Là sinh nhật của ông mà , hôm nay ông tròn 84 tuổi đó !
             Ông nhìn chằm chằm vào mặt tôi , chắc để cố nhớ xem tôi là ai  ?

            - Con là ...vợ thằng L. phải không  ?
            - Dạ phải , vậy con tên gì  ? Ông có nhớ không ?
              Ông lắc đầu ,
            -  Khổ lắm , quên hết trơn rồi .

            Một lát sau , ông kéo tay tôi nói :
             - À , ra vườn hái ổi đi ! Chín hết cả rồi .
             Đang là tháng năm , vườn làm gì còn ổi . Chỉ có trong tiềm thức ông mà thôi .

             Một tháng sau thì ông mất tại bệnh viện Fountain Valley. Ông ra đi nhẹ nhàng , yên tĩnh .Khi chồng tôi vuốt mắt ông lần cuối , anh cảm nhận được dòng lệ ấm lăn trên mà ông .Đó là giọt nước mắt tiếc thương con cháu . Từ lúc ngã bệnh ông chẳng bao giờ kêu đau .Nếu có ai hỏi ông chỉ cười .

            Một lần nữa tôi lại mồ côi cha , đêm đó vợ chồng tôi nằm ôm nhau chờ trời sáng . Ông có 9 người con , 6 trai và ba gái .Chồng tôi không phải trưởng , cũng không phải út . Nhưng Anh lại được ông yêu thương gần gũi nhất . Họ rất giống nhau , khuôn mặt , vóc dáng , tính tình . Chồng tôi là người duy nhất trong gia đình được đi học trường dành cho người Tàu từ nhỏ . Ông mất đi để lại một khoảng trống lớn trong tâm hồn chúng tôi . Chồng tôi suy sụp hẳn , Anh biếng ăn biếng ngủ cả năm trời .

           Hồi mới lấy chồng , tôi như cánh diều gặp gió làm ăn rất phát đạt . Ai cũng bảo bàn tay tôi bọc vàng , tôi sờ đâu cũng ra tiền . Vì vậy mà chồng tôi đổ đốn , đang làm thợ tiện Anh bỏ việc ở nhà chăm sóc business cho tôi . Có tiền , Anh đâm ra nghiện cờ bạc rồi dần dà sanh tật mèo chuột .Trong khi tôi vẫn còn trẻ trung xinh đẹp , mới 28 tuổi đầu . Lúc đó , tôi thật sự thất vọng và đau khổ . Tiền  ? Đâu có mang hạnh phúc cho tôi . Cánh diều cả gió lại đứt dây , vướng lại trên cành cụt . Tâm hồn tôi đi hoang chẳng biết đâu là bến bờ .Tôi suy sụp tinh thần nặng , tàn tạ và tiều tụy như con ma trơi . Không dám tâm sự với bạn bè , không thể nói với mẹ , không dám khóc với các em . Tôi ra sức giấu không để nhà chồng biết . Tôi dùng tiền để lấp đầy khoảng trống ,tạo cho mình một vành đai kiêu hãnh rồi trốn vào trong nỗi cô đơn ...

              Tiền , vẫn cứ ào ào đến ! Chồng tôi càng tỏ ra săn đón , chiều chuộng để mua lấy sự im lặng của tôi .Tôi lại không thể xử sự tầm thường như những người đàn bà khác cho thỏa cơn hờn ghen  . Làm sao tôi có thể ghen với một người mà diện mạo và đức hạnh đều kém xa tôi . Tôi ước chi chồng tôi mê một người đẹp , hoặc hơn tôi về một mặt nào đó , để tôi có cớ mà hờn ghen . Rồi cô gái đó lại kiếm tới bên tôi . Cô ta năn nỉ tôi nhường chồng cho cô ta . Cô ta tưởng tôi là Bụt chắc ?Thật là nực cười ! Vậy mà tôi vẫn bình tĩnh tiếp chuyện cô ta hàng giờ . Tôi là ai ? Tôi có bình thường không  ? Tại sao tôi cứ dửng dưng thờ ơ với mọi thứ  ? Như một tảng đá vô âm trước mọi sóng gió . Tôi bị tắt kinh , rồi lãnh cảm .Tôi không thể ái ân với chồng . Sau một năm trời vật vả dằn vặt tôi đi đến quyết định chia tay , nhưng vẫn không dám nói với bất cứ ai ,chỉ bàn thảo với chồng .Điều mà tôi không ngờ là chồng tôi không đồng ý , anh ta bảo chỉ ham vui không muốn làm to chuyện .Anh ta đã chán cô đó rồi .Nhưng cô ta chưa chán , chồng tôi càng trốn thì cô ta càng đi tìm . Cô ta còn dám cả gan tới ngay trước cửa nhà tôi mà tìm . Em gái tôi nổi lửa ,nắm đầu cô ta mà đập .Thế là cô ta bỏ chạy , từ đó không dám đến nhà tôi nữa . Lúc này giấy đã không còn gói được lửa , mọi chuyện đổ bể mọi người đều biết  .Ai nấy xúm vào xúi tôi bỏ chồng ,chúng tôi sống với nhau ba năm không con cái , chẳng có gì ràng buộc .

             Ba chồng tôi lên tiếng khuyên răn tôi .Ông bảo tôi hãy cho chồng tôi một cơ hội để làm lại cuộc đời ,cũng là cho ông được làm ba tôi suốt đời .Ông sắm một mâm rượu trà trầu cau mang xuống nhà mẹ tôi để xin tội cho chồng tôi .Kể từ đó chồng tôi biến đổi thành một người hoàn toàn khác , đến độ không ai nhận ra .Anh làm việc rất cần cù , dù không kiếm được nhiều tiền vẫn trung thành với công việc . Anh bỏ hẳn cờ bạc và chỉ ngắm gái đẹp trên mạng .Không bao giờ vắng nhà , xa vợ ,Anh là một người bố rất hoàn hảo cho các con của chúng tôi .

               Một năm sau khi bố chồng mất , tôi lại có bầu .Một đêm tôi nằm mộng thấy ông , ông đứng bên giường tôi cười hiền lành rồi vỗ vào bụng tôi : " lần này con trai nhé ! ".
               Tôi sanh con trai thật , một thằng cu rất bụ bẩm sáng sủa giống hệt chồng tôi , hoặc là giống ông khi còn trẻ .Thằng bé rất ngoan học đâu hiểu đó . Từ lúc 2 tuổi đã biết nhắc nhở ba mẹ mỗi ngày thắp nhang trên bàn thờ Côn Côn -Đó là cách mà người Tiều Châu gọi ông nội .

            Mỗi dịp nhà có tiệc tùng hay lễ lộc , cả gia đình đoàn tụ tôi lại được nghe những giai thoại đáng kính về bố chồng . Không phải một mình tôi đâu , tất cả mọi người đều cảm nhận như vậy . Dâu ,rễ ,cháu chắt họ hàng ,ai ai cũng nhắc về ông với lòng thương mến và kính trọng , trong đó có mẹ tôi .Cả một đời ông sống cho gia đình tiện tặn từng chút .Mỗi khi có dịp ra phố ,ông lúc nào cũng thủ sẵn trong người 5-10 tờ bạc giấy 1 đồng . Hỏi thì ông bảo cứ để sẵn thế  nếu có gặp những người homeless lang thang thì có mà cho .

          Ba chồng tôi gốc gác nông dân , rời Trung Quốc khi ông 16 tuổi sang Việt Nam với hai bàn tay trắng .Ông làm công cho một gia đình điền chủ giàu có . Cô con gái lớn của ông bà chủ năm đó cũng 16 tuổi , thấy ông đẹp trai tao nhã nên đem lòng mến yêu .Cha mẹ cô gái cản trở không xong , buộc lòng gã con cho chàng trai nghèo làm công cho nhà mình . Họ không cho đôi trẻ một đồng xu hồi môn .Bằng vào tình  yêu , ý chí và tính cần cù nhẫn nại họ đã làm nên sự nghiệp . Trước 1975 gia đình bố mẹ chồng tôi rất khấm khá ở Rạch Gía .Họ có trại nuôi vịt , nhà máy xay lúa ,đại lý phân phối phân bón và rất nhiều ruộng đất cho thuê . Tuy giàu có họ vẫn sống cần kiệm và đạo đức . Họ rất có uy tín với cộng đồng người Khơ-me chung quanh làm ăn với họ .

                 Mẹ chồng tôi được học tới lớp ba trường làng .
                 Ba chồng tôi chưa bao giờ được đi học . Ông không biết đọc biết viết chữ Việt lẫn chữ Tàu .

              Có phải vì nội tâm đơn thuần , phong cách sống giản dị , cùng với những chông chênh của cuộc đời mà con tim của Ba trở nên nhân ái hơn người khác  ?
              
             Ba ơi ! Kiếp sau con xin được làm con gái của Ba ,Ba nhé !

             Nhân mùa Lễ Tạ Ơn - Thanksgiving  2011
             Viết để tưởng niệm Ba chồng tôi :
             Cụ Giang Tài - pháp danh Bảo Thọ 
             Con  - Mưa phố Núi 

             THÀNH KÍNH TRI ÂN BA
               
                    Westminster ,Califionia 24-11-2011


                   

                       
                  
                                         
              

Friday, November 23, 2012

Thơ - Kiếp Thi Nhân

Làm thơ


Làm thơ như dệt lụa
óng ả - trộn sắc màu.
Hồn mỗi người mỗi vẻ
chẳng thể vay mượn đâu.

Làm thơ bí kíp nấu ăn
chiên - xào - kho -xổi - trộn -lăn.
Mặn ngọt - chua cay - thơm đắng
nổi lòng riêng rẻ - thi nhân.

Làm thơ giải tỏa ưu phiền,
cất giấu những nổi niềm riêng.
Mượn thơ thả hồn bay bổng
làm người hót được tiếng chim.

Làm thơ mà rình mò
quặn nhau lời chát chúa
ý thơ nặng như búa
Thi sĩ hay thợ nề ?

Làm thơ mà cứ khen chê
xỏ xiên - mỉa mai - khích bác.
Chỉ là những kẻ khoác lác
đáng buồn mượn áo thi nhân.

Hãy làm thơ bằng cõi tâm
Thả lời tự nhiên trôi nổi
để buồn vui trôi thành suối
Bốn bể chạm mặt tao nhân.

Tôi chọn nét ân cần
phong cách chân thật nhất
dẫu chịu nhiều thua thiệt,
ấy mà lòng cứ vui...

Thỉnh thoảng khóc...lại cười.
vẫn tôi - muôn đời kiếp.
Kệ thị phi - thương ghét
Tráo trở vốn sự đời.

Mưa phố núi 20-11-2012
 
 
 
Hữu Tình

Gió không bạc bẻo vậy đâu
trông ngoài tưởng vậy lệ sâu đáy lòng
Bởi người quân tử phong trần
thi nhân vốn sẵn dấn thân đa tình

Xưa nay dẫu gió bẹo hình
vẫn luôn ý tứ nhã tình cùng mưa
Đêm đông lặng gió sao thưa
Trời bày giông tố gió mưa lạnh lùng

Thi nhân gác bút tĩnh lòng
qua cơn bảo tuyết bừng hồng lửa thơ
Ngọn gió ấy chẳng ngu ngơ
Biết mình - biết phận. Đâu thơ - đâu đời.

Phải là ngọn gió trời ơi !
mà đem giăng thả giữa đời ngạo phong.
Gió - mưa nghiệp dĩ long đong
đa tình thi tứ , trắng trong giữa đời.

Chúng ta - thi sĩ người ơi !

Mưa phố núi 18-12-2011


 



Thursday, November 22, 2012

photos- nét đẹp cổ điển và hiện đại trong tranh của Jia Lu

Sự giao thoa giữa nét đẹp cổ điển và hiện đại trong tranh của Jia Lu

Trong hơn 30 năm làm nghệ thuật ở nước ngoài, Họa sĩ Jia Lu (sinh năm 1954) người Trung Quốc đã có những đóng góp rất lớn cho giới nghệ thuật. Không chỉ sáng tác nên những tác phẩm tranh sơn dầu tuyệt đẹp, mà Jia Lu còn giới thiệu đến giới nghệ thuật phương Tây những cái nhìn toàn diện về nghệ thuật hội họa Á Đông.
Đấy là những tác phẩm mang nét đặc trưng không thể khác được của vùng Á Đông, nhưng lại được kết hợp với sắc màu tươi tắn, hiện đại của văn hóa phương Tây.
Cha của cô, Lu Enyi, cũng là một họa sĩ rất nổi tiếng ở Trung Quốc. Ông đã dạy vẽ cho cô từ lúc nhỏ. Phong cách hội họa cổ điển Trung Quốc đã thấm nhuần trong cảm nhận nghệ thuật của cô cho đến khi Jia Lu tiếp cận với thế giới hiện đại vào năm 1983 (đến nước Canada).
Kể từ đây, sự giao thoa giữa nền văn hóa độc đáo, phong phú của Trung Quốc với nền văn hóa phương Tây đã tạo nên những tác phẩm tranh sơn dầu tuyệt vời, mà Quạ Đen muốn giới thiệu đến với các bạn sau đây.



Bộ sưu tầm TRANH  JIA LU 1

















Wednesday, November 21, 2012

Thơ - Phố xưa & gã khờ



Phố xưa & gã khờ

Về lại phố xưa, mưa ngập tràn nỗi nhớ
vẫn là tôi - kẻ tìm mộng ngu ngơ.

Em đi qua lối nhỏ chiều nghiêng nắng,
lá me buồn rớt rủ vai nhung.
Tôi tình cờ một chiều không định hướng
sợi tơ vương vướng vạt áo thơm.

Bờ tóc mềm lụa là mây ngủ
vai thon thon bóng nhỏ dịu dàng.
Tóc thả gió - hồn tôi đi lạc.
Phố thẩn thờ vời vợi heo may...

Em đi qua chốn này , ngày ấy
rụng tim tôi chôn chặt mảnh tình gầy.
Mưa vẫn thế ! Bay bay làn bụi,
em đâu rồi ? Thuở ấy của riêng tôi.

Ngày xưa ơi em quá xa xôi
vẫn trong tôi vô vàn nhung nhớ
Hương tóc thơm nồng nàn còn ở...
tôi gã khờ tập tễnh mấy vần thơ.

Mây ngủ chiều say mơ
ngẩn ngơ thơ tôi vung hơi thở.
Em - Em - Em... ngập phố !
Riêng tôi ! Một gã khờ.

mưa phố núi 18-11-2012



 


Tuesday, November 20, 2012

Thơ - Vẫn thế mà thôi

Xin chúc mừng các nhà giáo Việt Nam
Tri ân quý thầy cô giáo một đời tận tụy vì đàn em.







Vẫn thế mà thôi

Cô bé năm xưa đã già rồi
vẫn còn ngơ ngác như vậy thôi.
Quá nữa đời người vẫn cứ ngốc
nên dòng thơ cứ đổ mãi lệ đời.

Cô bé trong tôi có bao giờ muốn lớn
Lớn làm gì chỉ khổ thêm thôi.
Càng sắc sảo khôn ngoan càng chua chát
Càng héo hon cằn cỗi thêm thôi.

Thưa thầy em rất muốn
mãi mãi con ngốc thôi.
Ai cười chê mặc đời !
Cứ khao khát mình là giọt mưa trong vắt
ôm hết khí trời gió núi mà vui.

Rồi một ngày lệ chảy thành dòng trôi
có ai ngốc hơn em không thầy bảo ?

Mưa phố núi 21-12-2011

 


Friday, November 16, 2012

Truyện ngắn Trần Giao (Trung Quốc)-Hạnh phúc muộn màng -

Hạnh phúc muộn màng
1.
Tháng 1 năm 2004, tôi đến Thâm Khuyến tham gia một hội thảo khoa học. Vốn rất mê đọc sách nên tôi tranh thủ thời gian đến hiệu sách trung tâm xem có cuốn gì hay, quả nhiên tìm thấy một cuốn sách nổi tiếng từ lâu nhưng khó kiếm, cuốn “Lõi của vũ trụ” tác giả: Stephen William Hawking, một học giả vật lý nổi tiếng trên thế giới. Tôi hoan hỷ lấy nó xuống khỏi giá và ra quầy thu ngân.
Thanh toán xong vừa bước ra khỏi cửa, thì nghe thấy tiếng gọi gấp phía sau lưng: “Anh gì ơi, xin đợi một chút ạ…” Tôi quay đầu về phía có tiếng gọi, một cô gái đang bước đến phía tôi. “Xin lỗi anh, cuốn Lõi của vũ trụ là cuốn tôi đã tìm kiếm rất lâu, mà cô bán hàng nói anh vừa mua cuốn cuối cùng rồi. Nếu có thể anh để lại nó cho tôi được không ?” Cô gái nói với tôi với tất cả sự thành khẩn và lịch sự, đôi mắt to và sáng.
Tôi đang do dự, cô gái lại đưa ra đề nghị nếu tôi không đành lòng xa cuốn sách thì cô ấy xin mượn đi photo. Lời đề nghị uyển chuyển như vậy tôi đâu còn lý do gì để từ chối: “Tôi sẽ để lại cuốn sách cho cô, cùng với địa chỉ cơ quan tôi rồi cô gửi cho tôi bản copy là được.”
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Trịnh Kỳ, sau này những hình ảnh của cô ấy cứ quay đi quay lại trong ký ức của tôi, thật khó nói cho đúng về cảm giác của tôi lúc đó, hình ảnh của cô ấy cứ như vậy in dấu trong tôi.
Khoảng nửa tháng sau, ở Bắc Kinh, tôi nhận được tập sách photo của Trịnh Kỳ gửi đến từ Thành phố Nam Ninh tỉnh Quảng Tây. Tôi lịch sử gửi thư cảm ơn cô ấy và ghi thêm nickchat của tôi ở cuối thư.
Sau đó, hầu như đêm nào lên mạng, tôi cũng gặp Trịnh Kỳ đang online. Chúng tôi nói chuyện với nhau đủ thứ chuyện trên đời, trừ cuộc sống riêng. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên là chúng tôi có rất nhiều quan điểm và sở thích giống nhau, và Trịnh Kỳ không phải là cô gái nói sao nghe vậy, cô ấy luôn có cách nhìn và quan điểm của riêng mình, khi tranh luận cô ấy bảo vệ quan điểm của mình bằng ngôn ngữ ôn hoà dứt khoát và rõ ràng, chứ không bảo thủ và ầm ĩ. Điều này khiến tôi cảm thấy nói chuyện với cô ấy thật thú vị.
Dần dần tôi biết về Trịnh Kỳ nhiều hơn. Cô ấy là giáo viên tiếng Anh của một trường trung học ở thành phố Nam Ninh, ngoài công việc chính còn tranh thủ dịch thêm tài liệu tiếng Anh, ngoài ra còn đang học lấy chứng chỉ “chuyên gia dinh dưỡng Trung Quốc”, nên hầu như không còn thời gian rảnh rỗi. Trong suy nghĩ của tôi những cô gái cùng độ tuổi với cô ấy, vẫn còn đang trong giai đoạn yêu và chơi, nhưng cô ấy lại hiếu học, chăm chỉ, cô ấy tìm được nguồn vui của mình trong cuộc sống đời thường thanh đạm… không thể phủ nhận rằng, tôi ngày càng có cảm tình với cô ấy hơn, nhưng tôi cũng phải tự nhắc nhở mình rằng không được manh động, điều này có lẽ xuất phát bản năng bố trí phòng vệ của một người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên.
3 năm trước, tôi đã hoàn tất thủ tục ly hôn với cô vợ cũ đang sống ở Mỹ. Người vợ trước mê du lịch, quanh năm suốt tháng đi du lịch khắp nơi, kết hôn mười năm vẫn không chịu sinh con. Trên danh nghĩa là tôi đã có vợ, đã kết hôn, nhưng thực chất cũng chẳng khác đàn ông đơn thân là mấy. Sau khi ly hôn tôi trở lại Trung Quốc, và tự mở một bệnh viện tư.
Một đêm tháng 3, tôi và Trịnh Kỳ chát rất khuya, tôi dò hỏi chuyện riêng tư, cô ấy đã thẳng thắn kể về tình trạng thực của mình. Một chuyện cực kỳ bất ngờ đối với tôi, đó là vào năm 2000 người chồng trước của cô ấy đã ngoại tình cộng với bạo lực gia đình nên hai người đã ly hôn, thời điểm ấy Trịnh Kỳ đã mang thai sắp đến ngày sinh nở, người chồng trước sau khi ly hôn không muốn và cũng không đủ năng lực để nhận nghĩa vụ nuôi dưỡng một trong hai bé gái sinh đôi, thế là một mình Trịnh Kỳ làm mẹ đơn thân nuôi cả hai bé đã 4 năm rồi. Hiện nay bố mẹ cô ấy giúp đỡ cô ấy chăm sóc hai bé thơ, còn cô ấy thì dành tất cả thời gian và sức lực để làm việc, cố gắng kiếm đủ tiền để nuôi dưỡng gia đình.
Khi tôi biết được tất cả những chuyện này, trong lòng đầy những cảm phục và mâu thuẫn. Cảm phục là bởi ngay cả khi gặp phải những nỗi đau lớn lao như vậy cô ấy vẫn giữ được thái độ sống tích cực, không bi quan, vẫn bình tĩnh trấn chỉnh cuộc sống của mình, nhìn bề ngoài không thể nhận ra cô ấy là người đàn bà đã đi qua những đổ vỡ của cuộc hôn nhân; mâu thuẫn là ở chỗ nếu tôi theo đuổi cô ấy, thì áp lực từ xung quanh tôi là rất lớn, dưới con mắt của xã hội tôi là một người đàn ông thành đạt, giờ kết hôn với một bà mẹ đơn thân đang nuôi 2 đứa con riêng, thì làm sao tránh khỏi điều tiếng này nọ cho em và cho cả tôi nữa.
Dưới những mâu thuẫn tâm lý ấy, tôi quyết định tạm đè nén cảm tình của mình lại, hy vọng trong sự giao tiếp bình thường tôi sẽ tỉnh táo hơn để tìm hiểu thêm về cô ấy, rồi mới quyết định hướng đi cho trái tim mình.

2.
Tháng 9 năm 2005, lấy cớ là đi Nam Ninh công tác, tôi đến thăm Trịnh Kỳ. Đúng dịp cuối tuần, Trịnh Kỳ đến sân bay Nam Ninh đón tôi. Hôm đó trời mưa rất lớn, nhiệt độ của Nam Ninh bỗng nhiên hạ thấp, mặc mỗi chiếc áo sơ mi cộc tay, chưa ra khỏi sân bay tôi đã thấy hơi lạnh từ những cơn gió ngoài kia. Ai ngờ, Trịnh Kỳ đến đón tôi với ô và chiếc áo khoác mới tinh, cô ấy mỉm cười đưa cho tôi chiếc áo, hơi ấm bao trùm lấy trái tim tôi.
Với tư cách là bạn quen cũ tôi đến nhà Trịnh Kỳ ăn bữa cơm. Cô ấy sống cùng bố mẹ, một căn hộ tập thể 3 buồng đơn giản, bố mẹ ở căn phòng hướng nam, cô ấy và hai con gái ở căn phòng hướng bắc. Căn phòng bé nhỏ, cả hai mặt bức tường là 2 giá sách lớn, cũng chẳng ít sách hơn thư phòng của tôi chút nào, đây có lẽ là nguyên nhân vì sao cô ấy luôn có những kiến giải của mình trong hầu hết những chủ đề mà chúng tôi đã nói chuyện, tôi lật giở vài trang sách, có rất nhiều trang có ghi chú bên cạnh bằng nét chữ con gái mềm mại.
Tôi dễ dàng nhận ra cuốn Lõi của Vũ trụ trên giá, tò mò hỏi Trịnh Kỳ: “Tại sao cô lại thích đọc sách vật lý ?” Cô ấy mỉm cười đôn hậu nhìn lên bức ảnh hai đứa trẻ đẹp như thiên thần trên giá sách: “Tôi biết được cuốn này qua trang web Hồng Kông tam liên giới thiệu, tôi muốn mua về đọc trước sau này giải thích lại cho các con thôi.”
Nhắc đến hai đứa trẻ, khuôn mặt cô đầy tự hào mãn nguyện, nụ cười của người mẹ trẻ khiến tôi thực sự bị mê hoặc, trái tim tôi rung động nhẹ nhàng. Thật khó tưởng tượng, người đàn bàn trẻ trông mảnh mai có phần yếu đuối này khi đứng trước những gập ghềnh của số phận lại có thể có được thái độ ung dung đến thế, tôi chưa bao giờ nghe thấy cô ấy thốt lên một lời oán trách số phận, chỉ thấy cô ấy nói về hy vọng, về niềm tin, về sự nỗ lực hiện tại; đối với những nỗi đau khi tôi hỏi tới cô ấy chỉ nhẹ nhàng nhắc đến như nhắc một trải nghiệm trong ký ức đã qua từ rất lâu trong cuộc đời, không một chút bất mãn, phẫn nỗ đối với người chồng cũ vô trách nhiệm. Phong cách sống lạc quan, bao dung của cô ấy khiến một trang tu mi nam tử như tôi cũng thấy cảm phục.
Sẩm tối, hai đứa trẻ tan học về nhà, cũng thấy hiếu kỳ về sự có mặt của tôi, nhưng cả hai đều tỏ ra rất lễ phép, chào tôi rồi lui về phòng làm bài tập. Làm bài tập xong thì tự chơi trước cửa nhà, tiếng cười con trẻ vang đến tai tôi, Trịnh Kỳ lui cui làm cơm trong bếp, mùi thơm nức lên… Trong bầu không khí đó tôi bỗng dưng như chìm vào giấc mơ, tôi tự hỏi chính mình: “Chẳng phải từ trước đến nay vẫn mơ ước một không khí gia đình như thế này sao ?”
Khi ăn cơm, hai đứa trẻ thi thoảng liếc nhìn tôi rồi lại nhìn nhau tủm tỉm cười. Tôi hơi lúng túng, cố gắng tìm đề tài để nói chuyện: “Hai con có thích ăn cơm mẹ nấu không ?” “Thích ạ, nhưng mẹ làm việc vất vả cả ngày, tối lại làm thêm, cho nên chúng con thích ăn cơm bà ngoại nấu hơn, như thế mẹ sẽ có thêm thời gian để nghỉ ngơi…” Tôi nhìn Trịnh Kỳ, đôi mắt cô đỏ lên trước câu nói của con. Tôi xoa đầu hai thiên thần bé nhỏ có mái tóc đen như mun, trong lòng dấy lên một tình thương vô hạn.
Ăn cơm xong chúng tôi cùng ngồi xem ảnh gia đình Trịnh Kỳ, cuộc sống của cô ấy từ trước đến nay dần hiện ra trước mắt tôi qua những bức ảnh. Tôi nhận ra trong những bức ảnh trước đây của cô ấy đều thấy đeo trên cổ một miếng ngọc bội, mà giờ không thấy nên hỏi: “Sao không thấy em đeo nữa ?” Em cười chưa đáp thì mẹ em đã nói: “Cái con bé này thương người. Lần trước nó cùng với một đứa bạn nữa đã cùng nhau góp tiền cho một đứa trẻ nghèo đang cần 30 vạn tệ để phẫu thuật, nó lấy hết tiền nó có, rồi mang cả miếng ngọc bội đã đeo hơn 10 năm đi bán nữa, mấy năm nay nó tham gia chương trình học bổng cho trẻ em nghèo, không đủ tiền từ bản thân nó, nó đi quyên góp thêm từ những người có tiền đấy…”.
3 ngày ở Nam Ninh tiếp xúc với Trịnh Kỳ, tôi nhận ra em là một phụ nữ truyền thống, lương thiện, hiền thục. Nhưng tôi vẫn dùng lý trí khắc chế bản thân mình, không thể hiện ra một hành động nào quá thân mật. Còn đôi mắt của em dành cho tôi thật ấm áp chân tình, em đã dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt.

3.
Sau chuyến đi Nam Ninh ngắn ngủi, tôi trở lại Bắc Kinh và tiếp tục đánh giá tình cảm của mình dành cho Trịnh Kỳ nặng nhẹ đến đâu. Tôi nhận ra mình không thể bác bỏ tình yêu đã dành cho em, nhưng nếu thổ lộ điều này với em, liệu em có chấp nhận không ? và bố mẹ tôi sẽ chấp nhận em và hai con của em như thế nào ? Nếu chúng tôi cùng chung sống, tôi sẽ cư xử với các con của em ra sao ? tất cả những điều này khiến tâm trạng của tôi rối lên trong nhiều ngày.
Tôi quyết định thăm dò ý kiến bố mẹ tôi trước. Bố mẹ tôi đều xuất thân từ gia đình gia thế có địa vị học vấn về y học trong xã hội, khi tôi đem chuyện của Trịnh Kỳ ra nói liền gặp sự phản đối. Lý do của mẹ tôi rất đơn giản: Dựa vào địa vị của tôi hiện nay hoàn toàn có thể tìm được một cô gái có lý lịch đơn giản, chưa kết hôn, có học vấn cao; bố tôi thì không phản đối trực tiếp, nhưng cũng tỏ ý khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ lại.
Bước ra khỏi nhà của bố mẹ đã là hơn 12 giờ đêm. Tôi lái xe đến khu ngoại ô, đứng trước gió mùa thu lồng lộng bốn bề và bóng đêm bao trùm lên vạn vật, tôi hít thở những luồng khí trong lành mát mẻ… Thực ra tôi hiểu rất rõ: Trịnh Kỳ chính là người vợ mà tôi hằng ao ước, nhưng thế tục lại tạo ra một bức tường ngăn cản chúng tôi, liệu tôi có vượt qua được không ? liệu tôi có đủ dũng khí để giúp em vượt qua không ? tôi không ngừng tự vấn chính mình, lòng lại rối lên.
Nửa tiếng sau, tôi rút điện thoại ra gọi cho Trịnh Kỳ. Tôi muốn nói cho cô ấy biết những mâu thuẫn, những phức tạp trong lòng tôi, nhưng tôi không đủ dũng khí để biểu đạt tình yêu của mình, quả thực là tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi cầm điện thoại, im lặng thật lâu, ở đầu dây bên kia có lẽ em cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi nên chủ động phá bức màn im lặng: “Đăng Dũng à, em chỉ cần anh vui vẻ hạnh phúc, đấy là tâm nguyện duy nhất của em.”
Trước sự bình tĩnh của em tôi cảm nhận thấy tình cảm của em dành cho mình, tôi như bừng tỉnh tìm được lối đi: “Trịnh Kỳ, anh yêu em. Anh muốn được sống cùng với em !”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi bảo tôi cúp điện thoại trước. Tôi đặt điện thoại xuống và có một linh cảm chắc chắn rằng, chỉ cần đêm nay em chủ động gọi lại, là giữa hai chúng tôi có hy vọng rồi. Thời gian như ngưng lại, không biết bao lâu sau cuối cùng điện thoại cũng rung lên vui vẻ.
Tháng 10 năm 2005, tôi mời Trịnh Kỳ đến Bắc Kinh thăm cuộc sống thực của tôi. Để em cảm thấy an tâm, tôi cố tình lái chiếc xe Jeep đi đón em. Vừa trông thấy em, tôi lại thật sự ngạc nhiên vì không ngờ em ngồi tàu hoả đến Bắc Kinh mà trên tay vẫn còn cầm cái cặp lồng giữ ấm: “Anh đã từng nói là thích uống canh em hầm mà, nên em làm sẵn từ nhà mang đến cho anh, về nhà anh chỉ cần đun nóng lại một chút là ăn được rồi.” Tôi thật không ngờ, những điều mình nói, cho dù là rất bình thường mà em lại để trong lòng đến như vậy.
Khi tôi lái xe qua cổng khu biệt thự, tôi thấy mắt em ánh lên sự ngạc nhiên. Khi xe dừng lại trước cửa nhà, tôi bấm khoá mở gara em lại nhìn thấy một chiếc BMW nữa, lúc này em mới tỏ ra thật sự ngạc nhiên: “Đây là nhà anh sao? Anh không phải là một bác sĩ bình thường sao ? Anh chưa từng nói với em những điều này ?”
Tôi mỉm cười: “Thì em cũng có hỏi anh đâu.”
Hôm sau tôi đưa em đến Vạn lý trường thành, Thập tam lăng, nhưng em có vẻ trầm ngâm hơn nhiều so với trước. Tôi đoán rằng em vẫn còn bị những ngạc nhiên làm ảnh hưởng, chắc em đang nghĩ nhiều đến tương lai của tôi và em, bao gồm cả tình cảm của tôi dành cho em liệu có đáng tin hay không ?
Tối hôm đó, khi tôi đưa em về đến cổng khách sạn, em tháo dây an toàn bước xuống xe, nói lời chúc ngủ ngon định quay đi thì tôi nắm lấy tay giữ em lại. Tôi đưa cho em một túi hồ sơ và một hộp đựng trang sức: “Trịnh Kỳ, anh không phải là người có tài ăn nói, nhưng suốt thời gian qua, anh đã nhận ra rằng em là người phụ nữ mà anh cần tìm. Anh muốn được cầu hôn em… Những giấy tờ trong túi hồ sơ này, bao gồm cả quyết định ly hôn của toà án, hộ chiếu, chứng minh thư, bởi trước nay em chưa bao giờ hỏi anh những điều này, cho nên anh muốn thông qua những thứ này để em có thể tin tưởng rằng anh là người đàn ông có đủ tư cách hợp pháp để cầu hôn. Trong hộp trang sức này là chiếc nhẫn cầu hôn anh đã chuẩn bị sẵn dành cho em, nếu em cảm thấy anh là người đàn ông em có thể tin tưởng gửi gắm cuộc đời mình thì xin em hãy nhận nó.”
Trịnh Kỳ tròn mắt ngạc nhiên, rồi đôi mắt em ngân ngấn nước, em nhìn tôi… ấm áp… không nói. Tôi nhìn vào mắt em: “Em hãy tin anh, anh không chỉ yêu em, còn yêu sự lương thiện nơi em, anh sẽ chăm sóc các con em và bố mẹ của em. Anh đã nghĩ rồi, nếu em ngại mối quan hệ gia đình sau này sẽ có mâu thuẫn, nếu em không muốn sinh con nữa, anh cũng đồng ý, anh có thể hiểu được điều đó. Hai con của em cũng là con của anh. Nếu bố mẹ anh có ý kiến gì thì cũng là vì yêu thương anh thôi, anh sẽ nói với bố mẹ anh rằng anh đã tìm được người phụ nữ của đời mình, một người vợ, một người con dâu đúng nghĩa, chắc chắn họ sẽ chúc phúc cho chúng ta. Vì vậy, em không cần phải suy nghĩ về những điều này.”
Khi tôi nói xong, thời gian như ngừng lại, không nghe thấy lời đáp nào của em, lần đầu tiên em khóc trước tôi. Tôi bước lên phía trước ôm em vào lòng. Nước mắt rơi em ướt đẫm ngực áo tôi. Em lúc này mới thật yếu đuối, mới thật bé nhỏ trong vòng tay tôi. Tôi vuốt mái tóc em, trong lòng thấm đẫm câu “chia ngọt sẻ bùi”. Tôi tự quyết, từ giây phút ấy trở đi bất luận cuộc sống có gặp phải khó khăn gì, tôi cũng sẽ bên em.
Tôi đưa em lên phòng, muốn ở lại mà không biết phải làm sao. Thấy tôi chào tạm biệt rồi mà vẫn cứ đứng ở cửa, em cười dịu dàng cầm tay tôi: “Anh vào đi”. Tôi bước vào cánh cửa đóng lại sau lưng, ôm lấy em, tôi cúi mặt xuống, em kiễng chân lên… Một nụ hôn nồng cháy, ngọt lịm kéo dài mãi… tôi không muốn dời khỏi làn môi em. Một tay đặt lên bầu ngực mềm ấm của em, tôi nhận thấy em cong người lên dưới những ngón tay tôi… những khao khát bị dồn nét bấy lâu nay bùng lên, tôi run rẩy bế bổng em đặt lên giường. Tôi hổn hển… chợt thấy mình như trẻ lại, mãnh liệt mỗi khi em dâng người lên, tôi trầm mình trong vòng tay em siết chặt.

4.
Ngày 8 tháng 12, tôi và Trịnh Kỳ kết hôn. Trước kỳ nghỉ đông tôi liên hệ trường học và hoàn tất thủ tục chuyển trường cho cho hai con, tháng 2 năm sau tôi đón hai con lên Bắc Kinh sống với chúng tôi. Tôi trang trí một phòng riêng, một không gian vui chơi và học tập riêng cho hai con, mua thật nhiều đồ chơi. Tôi chưa từng làm cha, nhưng tôi tin rằng mình cứ thật lòng yêu thương rồi cũng sẽ được các con chấp nhận thôi.
Đầu tháng 3 mẹ tôi phải nhập viện vì bệnh cũ tái phát, Trịnh Kỳ ngày nào cũng hầm canh mang đến bệnh viện, mặc dù gia đình tôi đã thuê người chăm sóc đặc biệt, nhưng em vẫn chăm sóc mẹ tôi không lơ là một ngày nào trong suốt hơn một tháng trời, lúc đầu mẹ tôi còn dửng dưng lãnh đạm, nhưng em dường như không quan tâm đến thái độ lạnh lùng của mẹ chồng, em vẫn tươi cười tay làm miệng nói, luôn tay luôn chân. Biết mẹ thích đọc sách văn học, em mua những cuốn tiểu thuyết mới nhất về tặng mẹ, sự ấm áp của em dần đã hoá giải được sự băng giá trong định kiến của mẹ, mẹ đã thực sự yêu thương em. Hôm trước ngày mẹ xuất viện, tôi đến thăm mẹ, thấy hai mẹ con đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ.
Sự lương thiện quan tâm chăm sóc của em đã khiến bố mẹ tôi xúc động thật sự, khi mẹ tôi được xuất viện cũng là lúc bố tôi dỡ bỏ được lo lắng, nên mời cả Trịnh Kỳ và hai con của chúng tôi về nhà để ăn bữa cơm đầu tiên với ông bà. Tôi thật sự hạnh phúc trong niềm vui gia đình.
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa về em là khi tôi mở thêm Trung tâm chăm sóc dinh dưỡng ở bệnh viện của mình, thì em với những kiến thức về dinh dưỡng đã trở thành trợ thủ đắc lực cho tôi.
Cuốn sách Lõi của vũ trụ được tôi đóng vào hộp kính thật trang trọng, treo trên tường. Tôi nói với Trịnh Kỳ: “Anh sẽ bảo vệ cuốn sách này mãi mãi, vì nó là vị sứ giả tình yêu của mình.”

******

Tác giả: Trần Giao (Trung Quốc)
Dịch: Trần Hạnh Tường (Big Angel)  
Nguon : vnthuquan.net 

Wednesday, November 14, 2012

Vào bếp cùng Mưa - Xôi mặn Tôm khô +lạp xưởng





Xôi mặn - Tôm khô +lạp xưởng

Vật liệu : Cho 6 người ăn

- 1 pound nếp ( 450gram)
- 3 cây lạp xưởng
- lưng chén đậu xanh cà (không vỏ )
- lưng chén tôm khô
- 1 bó hành hương


Chuẩn bị :

* Lạp xưởng rửa sạch bằng nước nóng cắt làm hai khúc.
* Tôm khô ngâm nước nóng cho mềm rồi giã cho vỡ ra.
* Đầu củ hành sắc nhỏ
* Phần hành lá sắc nhuyễn

Nấu xôi : bằng nồi cơm điện

- Vo sạch nếp trộn đậu, cho vào nồi + tí muối, đổ nước vào ngập nếp một lóng tay út. Cho lạp xưởng vào nấu chung.
- Cho vào chảo một muỗng canh dầu, dầu nóng cho hành lá vào đảo cho chín xanh, đổ ra chén.
- Cho một muỗng cà phê dầu + đầu hành hương vào phi tới thơm vàng. Cho tôm khô vào đảo đều tay, cho vào một muỗng canh nước mắm+ một muỗng cà phê đường. Xào cho tới khi tôm khô ráo hơi cháy cạnh bốc mùi thơm phức. Tắt bếp - rắc nhiều tiêu vào.

Sau 45 phút xôi chín, lấy lạp xưởng ra sắc lát mỏng.

Trộm tôm khô vào xôi. Xới xôi ra dĩa, để dầu hành lên trên, lạp xưởng trải lên mặt.

Dùng nóng hay nguội đều ngon !

* Món này tuy đơn giản những đậm đà hương vị. Xôi có vị bùi của đậu+ vị béo của lạp xưởng+ thơm phức mùi tôm khô hành phi.
Màu sắc đẹp dể trang trí trên bàn tiệc - người lớn con nít đều thích. Thời gian thực hiện không quá 1 giờ.







Ngọc Mưa 8-11-2012

Tuesday, November 13, 2012

Thơ - Hàn sĩ vẽ tranh





Hàn sĩ vẽ tranh

Chàng họa sĩ vẽ mùa thu say đắm
biển mơ màng- gió rủ lá bay
nắng hây hây cợt đùa vờn mặt sóng
tít ngoài khơi - cánh buồm thoáng nhấp nhô.

Họa sĩ mãi miết lặng thinh hàng giờ
đâu hay biết có tôi ngồi ngắm
đau đáu thả hồn theo nét cọ bâng quơ...
Chàng lặng lẽ ...và tôi thẫn thờ...

Cánh buồm nhỏ xa xưa tôi khao khát
dập dềnh lướt bảo táp - tháng năm.
Sóng bạc đầu giấc mơ tôi đã cũ
Hàn sĩ ơi ! Sao dấy lại nỗi đau ?

Mặt trời ngủ yên - sóng biếc mơ màng
lịm hồn tôi ngây ngất thoáng xa xăm.
Anh và tôi chẳng hề quen biết,
Vẽ giùm tôi chăng ? Cánh buồm nhỏ thăng trầm.

Tôi ngước nhìn mái đầu anh điểm bạc
chiếc quần Jean cũ kỹ rách bươm.
Tâm hồn tôi run rẩy rét mướt
Giấc mơ ngày nào...vượt đầu sóng...khúc quanh.

Bóng chiều rơi rồi,
chàng vẫn lặng yên hòa mình vào sẫm tối.
Tôi thu dọn hồn mình
nghệch ngoạc trên cát trái tim nhỏ - tặng anh !
Anh mãi vô tình...sóng xóa trái tim vỡ nát.
Tôi không thể gào thét,
lặng lẽ ra về...
Chiều chìm vào bóng tối - U mê !

Mưa phố núi 12-11-2012

 

Monday, November 12, 2012

Photos by Mưa phố núi- Thu Cali

Thu Cali

Mùa thu ở Cali chẳng có gì ...chỉ nắng vàng ...gió hanh.

















Mưa phố núi

 


Sunday, November 11, 2012

thơ-Chẳng có gì




Chẳng có gì

chẳng có gió, chẳng có nắng
chẳng có thu đâu !

chẳng có nhớ , chẳng có thương
nàng thơ không tìm đến.

chẳng còn gì hết - trái tim em bay mất ?
anh có nhặt được không sao anh mãi lặng thinh

chẳng lời yêu - không hề hứa hẹn
đông sang , ừ đông chớm sang !
tình vẫn chưa tàn,
trái tim em nằm ngoan trên chiếc lá.

mùa thu qua vội vả - đông về !
chiếc lá vướng vào chân ngập ngừng...
nhặt chiếc lá, trái tim em đâu mất ?
thoảng tiếng thầm thì - gió hát bâng khuâng...

để anh giữ giùm em trái tim hay hờn dỗi
cất hộ em chút lặng lẽ cuối mùa.

Mưa phố núi 6-11-2012




Saturday, November 10, 2012

Giới thiệu ca khúc mới - Hương Quỳnh đêm nguyệt tận






https://www.box.com/shared/d7ct167dvcgt6nr72ail

hương quỳnh đêm nguyệt tận

lời diênvỹ.dzuylynh | nhạc & trình bày dzuylynh
album Ở giữa là mùa thu | bccb
( đến kiềuvân )

xin làm đóa quỳnh trắng
hóa hiện giữa mùa trăng
xin làm đóa qùynh hương
vì anh mà hé nhụy
dáng thu đêm nguyệt tận
hồn bâng khuâng rã rời
xin làm chiếc lá rơi
vì anh buông xuống đời
nơi anh đến hoa quỳnh nở rộ
giòng đời nghiêng theo những yêu thương
thu hóa xuân bốn mùa đổi ngược
phím nhạc tình hòa những note duyên
em đã đến hương quỳnh thơm ngát
đêm huyền diệu vọng tiếng pha lê
em vụt tan vụn vỡ ánh trăng thề
nếu biết thế xin em đừng đến nhé
để hồn ta vùi chết giữa cơn mê...

vịnh nửa vầng trăng .Nov 6.2012 .dzuylynh


 

Friday, November 9, 2012

Thơ- Khi tôi viết

Khi tôi viết
Con chim mỏ đỏ
hót những lời nho nhỏ
ánh bình minh rực rỡ
những vần thơ tôi chảy tràn theo hơi thở.

Khi tôi viết
là lúc nhớ anh
tình tôi đậu trên đầu bút
những giọt mực chạy loanh quanh

Con chim mỏ đỏ chuyền cành
anh chạy đuổi nhịp đời trôi nổi
từng lời thơ tôi rơi vãi
tội tình gì ta mãi khóc thương nhau ?

Mặt trời cháy lửa trên đầu
hun hút máu tim tôi cô đặc bao quanh ngòi bút
Yêu thương - trăn trở - rồi mất hút
ngày sẽ tàn tình tôi gởi về đâu ?

Khi tôi viết - anh đọc - nào có hiểu gì đâu ?
chẳng đầu chẳng cuối - ngược xuôi loạn rối.
Ai nắm giữ được hồn mình ?
Khi tình yêu chỉ còn nổi lặng thinh.

Mưa phố núi
   7-10-2012


audio thơ-LangthangBNN-Nói Chuyện Với Dòng Sông




Nói Chuyện Với Dòng Sông

hơn một lần ta đứng bên sông
một mình ta nói với hư không
Niềm Tin - như nước nguồn tuôn chảy,
dẫu có đôi khi vượt thác ghềnh!

hơn một lần ta hỏi dòng sông
nước chảy về đâu? ai ngóng trông?
hay chỉ bóng cây rừng lặng lẽ
buồn trông củi mục lạc theo dòng

rồi có một lần con nước lên
nước dâng dào dạt nỗi ưu phiền
ta cười hoang dại bên bờ nước
ta bước xuống dòng sông tối đen

hãy cuốn trôi đi một mảnh đời
đã kêu gào kiệt sức tàn hơi
mưu toan bơi ngược dòng thác lũ
để giờ quờ quạng giữa chơi vơi

dòng sông trả lại ta cho đất
muôn đời rộng mở đón thân ta
cúi mặt ta quỳ hôn mặt đất
phù sa pha nước mắt chan hòa

từ đó ta về trong thầm lặng
ẩn thân sau lớp vỏ lạc loài
dẫu trái tim còn sôi nổi đập
trong lồng ngực trẻ máu chưa phai

từ đó đường dài ta mải mê
tiếng gọi gió sương giục bốn bề
chẳng biết có khi nào trên bến
dòng sông dâng nước đợi ta về

đường khuya nhòa nhạt ánh sao mờ
mịt mù lạc bước nẻo hư vô
ta đốt trái tim thành ngọn lửa
thắp sáng Niềm Tin chẳng bến bờ

***

hôm nay về lại hỏi dòng sông
nước chảy về đâu? ai ngóng trông?
mơ màng, khe khẽ mình ta biết
sông đáp rồi sông cũng đổi dòng...


LangthangBNN





Wednesday, November 7, 2012

Thơ - Còn lại ăn năn




Còn lại ăn năn


Dòng sông nào cuồn cuộn sóng ?
Bờ mắt nào - hoen mi cay.
Tình ai một thời , ơi ! Nông nổi
Dòng sông miệt mài sóng chưa nguôi ngoai.

Con đường nào in dấu chân ?
Góc phố nào lối hò hẹn ?
Chiều nao mưa rơi bên thềm vắng
Để một người ngồi khóc giận dỗi ai.

Trả về lối cũ
Trả lại em xưa.
Con đường mưa
ngập ngừng ...tôi trở gót.

Trả nhau hờn dỗi
trả tình đong đưa.
Dòng sông chiều vắng
hẹn hò lưa thưa...

Tôi trả lại tôi - dòng cát bụi
trả tình người - trả kiếp hư vô.
Trả lại em câu hẹn ước nữa vời
trả nụ cười - trả mong manh kiếp tôi.

Về làm chi ? Con đường mưa lầy lội
Một cõi người có mấy những ăn năn.

Mưa phố núi 7-11-2012
 

Tuesday, November 6, 2012

photos - Phục dựng phố cổ Hà Nội bằng 3D

Dưới đây là những tác phẩm đồ hoạ của Dự án “Phục dựng phố cổ Hà Nội bằng 3D" do Nhóm 3D Hà Nội thực hiện…

Dựa trên các công nghệ hiện đại, nhóm thực hiện dự án đã có sự khảo cứu nghiêm túc các tư liệu lịch sử về Hà Nội để có thể tái hiện một cách chân thực và sinh động nhất không gian văn hoá của thủ đô cách đây 1 thế kỷ

Mời các bạn cùng xem
-







                                                           NHÀ HÁT LỚN HÀ NỘI








GÁNH CỐM RONG








KHUÊ VĂN CÁC








PHỞ GÁNH








TẾT TRUNG THU Ở KHU PHỐ CỔ








GÁNH HOA SEN








KHU PHỐ CỔ ĐÓN TẾT








PHỐ HÀNG BUỒM








PHỐ HÀNG BẠC








VĂN MIẾU - QUỐC TỬ GIÁM








Ô QUAN CHƯỞNG








CHỢ ĐỒNG XUÂN

Mpn suu tam

Sunday, November 4, 2012

audio thơ - Nhớ Anh Từ Cõi Nắng Xưa...

Mời quý vị nghe trường ca lục bát của Mpn




https://www.box.com/s/b4990aef4c78ea51b147 


Nhớ Anh Từ Cõi Nắng Xưa...

Cho em chút nắng trong ngần !
Hong bàn tay ướt , nụ măng búp đầy.
Cho tim thắp lửa hương say
Làn môi mọng ngọt ,đuôi mày lả lơi.

Ngoài sân vương vãi nắng tơ
Trong tim còn chút mộng mơ quên ngày
Đưa tay em vốc ngụm đầy
Nắng ơi , cứ ở lại đây đừng về.

Chiều tàn bóng ngả triền đê
Bước chân lặng lẽ tìm về nẻo xưa.
Tiếc thương biết mấy cho vừa
Nắng xưa nhè nhẹ...ửng vừa đủ say.

***
Lời anh bảo phải vâng ngay ,
Tràng thơ lục bát những ngày nhớ anh.
Ơ kìa ,nếu biết đã đành.
Làm sao nhớ được một người mới quen

Hay em thử tưởng tượng xem.
Anh chàng thi sĩ vừa đen vừa gầy.
Mặt nghiêm chững chạc lắm đây ,
Một lời chàng phán... gió mây rụng rời...

Đừng hòng em chẳng rỗi hơi !
Khi không sao lại nhớ người đầu non.
Ra đường em giống gái son ,
Về nhà thì đã chồng con đầy đàn.

***
Gieo chi nổi nhớ hoang đàng...
Ngập tràn mộng ước hỡi chàng , người dưng !
Mùa đông con nắng lưng khừng
Nửa say nửa lạ , nửa ngừng nửa trôi.

Thương ai lúng liếng vành môi ,
Thương lời ngọt lịm trau dồi ý thơ.
Hình như ai chớm ươm mơ ,
Đuổi theo con nắng vung tơ đầy trời.

Để cho nổi nhớ chơi vơi...
Người dưng khác họ cùng quê quán mình
Gió say nắng đuổi chùng chình...
Em say... nỗi nhớ...tang tình...thả mơ

***
Vui buồn theo mỗi câu thơ ,
Lòng em thả sợi chỉ tơ tung hoành.
Gió đưa gió đẩy ,nắng hanh !
Em giăng sợi nhớ bồng bềnh sóng yêu.

Đêm nay có kẻ đăm chiêu
Trao thương gởi nhớ để chiều lòng anh
Em nàng Tố Nữ trong tranh ,
Bước ra từ mộng vỗ anh giấc nồng.

À ơi , anh ngủ mộng trong.
Hành trang nhẹ hẫng , sóng lòng đầy vơi.
Bút nghiên lặng ngắm sao trời ,
Em lay cánh võng ru hời giấc thơ.

***
Đêm tàn trăng lặn vào mơ ,
Em ru anh ngủ dệt tơ mộng vàng.
Hanh hao nổi nhớ bên đàng...
Đem cho anh mượn...đoan trang còn gì ?

Thương ai một kẻ tình si !
Chia anh bớt nửa xuân thì cõi em.

Về xưa...nắng ngã...thềm loang !
Mình ơi , nổi nhớ...Thiên Đàng anh...mơ.

Mưa phố núi 19-12-2011



Friday, November 2, 2012

Audio -Truyện ngắn -Thiên đàng



 
 
Thiên đàng

- Bố ở trên đó...đó !
Thằng Ruth thường đưa tay chỉ lên trời mỗi khi có ai hỏi đến bố. Tôi trách Tracy :
- Bồ dạy con kiểu gì kỳ cục quá ! Anh ấy vẫn còn sống nhăn răn mà ... Nói vậy là trù ẻo ba thằng nhỏ, tội chết !
- Có khác gì đâu ! Anh ấy không nhìn con, không quan tâm đến dung nhan nó thế nào. Tôi thật sự mong cho ảnh chết phức cho mau. Chỉ cần ảnh chết thì mẹ con tôi trở thành triệu phú.
- Bồ vẫn hận anh ấy vậy sao ? Yêu một người đàn ông đã có gia đình, tôi tưởng bồ phải bất chấp tất cả. Ảnh đâu có lừa dối bồ ngay từ đầu...
- Nhưng ảnh hứa sẽ ly dị vợ để cưới tôi. Chỉ là hứa suông ! Anh ấy bảo chỉ yêu mỗi tôi, không phải con mụ nghiện ngập đó.
- Bồ cũng là mẹ mà ! Còn ba đứa con gái của ảnh ? Chúng sẽ ra sao khi không còn bố bên mình ? Với người mẹ như vậy làm sao nuôi dạy con ?

Tracy lúc nào cũng đuối lý khi tranh cãi với tôi. Phụ tá cho văn phòng luật sư chỉ là cái vỏ bọc. Nàng chưa bao giờ biết dùng lý lẻ cho cuộc đời mình.
Chúng tôi thân nhau vì cùng tuổi. Vóc dáng cũng hao hao nhau. Tracy có rất nhiều mặc cảm với cuộc đời. Mà cái mặc cảm đầu tiên là do vóc dáng quá nhỏ bé của mình.
- Bồ thật buồn cười ! Trong khi có rất nhiều đàn ông đã nói cho tôi biết họ chú ý đến tôi vì sự nhỏ bé bất thường đó.
- Tôi không làm sao có được cái tự tin như bồ. Đàn ông chẳng đáng tin cậy đâu. Họ chỉ nói...và nói...

Tôi im lặng ...soi bóng mình dưới mặt hồ. Một gương mặt nhấp nhô nhòa nhập không rõ ràng...song, tôi vẫn biết chắc mình là ai chứ !
Chúng tôi chỉ sinh cùng năm nhưng khác ngày tháng, số phận của chúng tôi đương nhiên khác nhau. Tôi lớn lên ở Việt Nam, tư tưởng nguyên vẹn Á đông. Tracy được sanh ra và lớn lên ở Hawaii . Bố mẹ cô đều là người Nhật, thế hệ thứ nhất rất bảo thủ. Trong người của Tracy có chút phóng khoáng hoang dã theo phong cách của thổ dân Hawaii. Cô yêu thích tự do, thích sự đơn giản không tô vẻ màu mè. Đặc biệt cô rất thích nói. Nói hàng giờ không biết mỏi miệng, thiệt thà với bất cứ ai. Ai gặp cô lần đầu thường bị chinh phục bởi sự nhiệt tình, lịch thiệp. Tracy thường tỏ ra cảm kích nếu có ai đó quan tâm tới thằng Ruth.

Hôm nay Tracy rất buồn vì thằng Ruth không được tiếp tục học Karate .
- Sao vậy ? Bồ không có thì giờ đưa đón à ? Hay thằng khỉ lại dở trò làm mất lòng sư phụ ?
- Người lớn giở trò chứ không phải nó !

Rồi Tracy ngồi khóc rưng rưng...
Tôi lặng yên nghe bạn kể lể...

Một lần đến trường võ đón con, xe Tracy bị hết điện. Cha của một đứa bé trong lớp đã ra tay giúp nàng câu bình. Họ trò chuyện rôm rả với nhau, sau đó cùng vào Starbuck uống cafe. Hôm sau gã đến chỗ làm của Tracy mời nàng ăn trưa. Và chuyện chỉ có thế...

- Chúng tôi thật sự chẳng làm gì ! Con mụ đó là con rắn độc.
- Không làm gì cũng gần với chưa làm gì. Bồ phải hết sức thận trọng khi xã giao với người có vợ chứ !
- Bồ biết tánh tôi chỉ háo chuyện thôi mà, cái gã đó lại hóng chuyện có duyên hết biết...
- Là chồng của người ta...cưng à.
Nàng vẫn chưa hết uất ức...
- Mà cái gã đó cũng thiệt vô duyên... thậm tệ, mới để cho vợ gã làm to chuyện.
- Nghĩa là Tracy vẫn còn nhiều hấp lực đấy chứ...mới khiến vợ người ta ghen...
Nàng xìu ngay, tẽn tò, đôi má hồng hồng như con gái...
- Tại tôi là mẹ độc thân nên người ta ăn hiếp, lúc nào cũng nghĩ chắc tôi thèm khát đàn ông. Phải không ?
- Vậy khai mau nào, hắn có đẹp trai không ?
- Kha khá...Là dân chơi football

Ha ha ha...

Hôm nay thầy dạy võ nói chuyện riêng với Tracy. Mới đầu còn úp mở viện cớ trường ứ đọng võ sinh mà lại thiếu thầy huấn luyện. Bị Tracy tra hỏi lung tung thầy đành khai thật chuyện người vợ kia đã đến trường tố cáo đích danh Tracy. Họ chẳng qua không muốn bị phiền hà lôi thôi.

Tôi thấy bất bình dùm mẹ con nàng. Đây là xứ sở gì ? Sao có chuyện phi lý đến thế. Chuyện người lớn liên can gì đến học hành của thằng nhỏ.

- Bồ phải kháng cáo lên hiệu trưởng mới được ! Nếu không thằng bé đau lòng lắm.
- Tôi không dám ! Bà ta có thể làm to chuyện. Thằng Ruth vẫn chưa biết rõ nguyên do. Tôi chỉ nói cho con biết là tình hình tài chánh eo hẹp , mong con thông cảm.
- Lại nói dối con nít. Thằng bé sớm muộn rồi sẽ hiểu, nó có nguồn tài chánh riêng do cha nó cung cấp.
- Tới đâu hay tới đó đi mà, xin bồ đó. Coi chừng tôi sợ bồ quá, giấu luôn tâm sự thả xuống dưới hồ...

Mặt hồ rất yên tĩnh. Tâm tư nàng đâu có được bình yên. Những khát khao nhỏ nhoi từ đáy lòng nàng thật quá bình thường, mà nàng không dễ gì với tới. Người đàn bà nào chẳng mong cho mình một người đàn ông để được yêu thương chia sẻ, để bảo bọc nhau lúc trái gió trở trời. Ngày tháng cứ trôi vùn vụt, đã mang theo cô bạn trẻ trung liến thoắn của tôi. Tới lượt Tracy đang ung dung lặng ngắm bóng mình. Nàng có còn tự ngắm mình trong gương mỗi sáng ? Có còn cười duyên một mình để nhận thấy hàm răng nàng vẫn trắng, đều đặn tinh nguyên. Bờ tóc thề vẫn buông lơi dịu dàng ôm bờ vai mềm mại. Thoảng nhìn, ít ai nhận ra nàng đã ngoài bốn mươi. Tôi thừa cơ nhắc khéo.
- Phải dùng thêm kem dưỡng da mỗi tối nha, da khô quá rồi đó ! Và cả kem tẩy nám với chống nắng nữa.

Da bạn có vài chỗ sậm màu lốm đốm vệt đồi mồi, chung quanh vầng mắt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Dù là phụ tá cho một văn phòng luật sư có uy tín mà nàng cứ lùi xùi như một bà nội trợ. Lúc nào Tracy cũng viện cớ.
- Tôi không có thì giờ . Tôi không cần đàn ông. Tôi phải lo cho thằng Ruth...
- Bồ mà không đủ hấp dẫn trong mắt tôi thì đừng hòng mà quyến rủ đàn ông !
- Tôi không thèm ...đàn ông xấu xa...
- Đẹp trai thì Ok chứ ?
- Lola...a !

Tracy rất hãnh diện vì con trai mình đang theo học trường tư thục công giáo. Một ngôi trường nhỏ thôi nhưng rất nghiêm ngặt, điều đó làm hài lòng cha thằng Ruth. Thằng bé ở trường tới 6 giờ chiều, nếu là trường công lập 3 giờ chiều đã tan học mà Tracy phải làm việc tới 5 giờ. Thời khóa biểu của hai mẹ con khép kín. Ngoài học võ thằng Ruth còn học bơi, tham gia Boys & Girls club. Thằng Ruth cứng đầu bướng bỉnh thường cãi lời mẹ. Nàng thường mặc cảm với mọi người xung quanh : " Xin lỗi con tôi hư lắm ! "

Tracy gần như không có bạn bè. Mỗi khi có dịp gặp chồng tôi thằng Ruth thường tỏ ra quyến luyến đặc biệt, mà chồng tôi thì rất sợ những trò nghịch ngợm quái quỷ của nó. Anh cứ kêu than là nó quá rán mắt thất thường. Tôi bảo với anh nó chỉ muốn gây sự chú ý của người lớn vì nó rất thiếu thốn tình thương. Chồng tôi không tin cho là mẹ nó đã chìu hư thằng bé. Lần nào nó đến nhà, nhà tôi đều có sự cố.
* Bầy cá của chồng tôi bỗng dưng phưỡng bụng lăn ra chết cả đám.
* Máy computer không hoạt động, hôm sau chồng tôi phát hiện một cục gum tổ bố nhét vào trong ở điện.
* Một que kem bằng gỗ nhét vào trong máy DVD...vv
Có lần Tracy đang làm việc thì người hàng xóm gọi đến, cô về nhà ngay thấy xe cứu hỏa đang đậu trước nhà mình. Sau đó mới vỡ lẻ ...buổi sáng hôm đó trong lúc chờ mẹ sửa soạn đưa đến trường, ông con táy máy vặn lò nướng.

Trong bữa lễ ăn mừng giáng sinh ở trường không biết thằng nhỏ nghĩ gì ...dùng kéo sởn một vạt tóc dài thiệt đẹp...của con gái người ta...Bị mẹ và các cô giáo rầy rà nó vẫn chầm dầm xụ mặt không thèm nói một câu xin lỗi. Về nhà nó lẳng lặng tự cạo sạch đôi chân mày của mình. Đôi khi nó có khuynh hướng tự bế, ở lì trong phòng cả ngày không nói với mẹ một câu. Những môn học nó thích đạt điểm rất cao, những môn không thích nó không màng tới. Mỗi khi đi cắm trại ở câu lạc bộ hoặc đi dã ngoại ở trường mẹ nó phải đi theo. Lúc nào Tracy cũng lo sợ thằng bé bị đuổi học.

Trong mắt chồng tôi Tracy là mẫu phụ nữ sống buông thả, vụng về, với bề ngoài không được bắt mắt đàn ông cho lắm. Trong mắt Tracy, chồng tôi lại là mẫu người mà cô ta mơ ước, đàn ông trung thành cần mẫn với mái ấm gia đình.

Có lẻ người ta thường mơ ước những thứ mà người ta không có.

Trong mắt tôi Tracy rất hiền lành nhân hậu. Cô rất khéo nhường nhịn người khác, chấp nhận mọi ánh nhìn từ xã hội. Thời con gái Tracy đã sống buông thả như những cô gái cùng thời. Cô dọn ra khỏi nhà cha mẹ khi đúng 18 tuổi, như một con chim sổ lồng bay về California với bạn bè, với những người đàn ông chớp nhoáng. Sau khi tốt nghiệp đại học được nhận tập sự ở một văn phòng luật sư. Tracy đã bị tiếng sét ái tình khi lần đầu chạm mặt boss Mr. Smith. Một vị luật sư đã có chút tiếng tăm hơn nàng 20 tuổi. Sau sáu tháng họ quyết định sống chung. Smith đã mua cho họ một căn townhouse xinh xắn nhìn lên một ngọn đồi thật thơ mộng. Nàng cứ tưởng cuộc đời mình mãi êm ấm trong vòng tay Smith. Khi cô mang bầu thằng Ruth được 4 tháng, Smith bỏ rơi cô trong ngôi nhà trơ trọi. Ông ta gọi điện thoại báo cho Tracy biết vợ ông ta đã tìm cách tự vẫn khi biết được bí mật của chồng. Smith buộc phải hứa với vợ không gặp Tracy nữa, và cũng để cô ta có điều kiện mà cai nghiện rượu. Những lời cuối cùng mà Smith đã nói với Tracy :

" Anh yêu em ! Yêu nhất trong đời anh. Anh cũng yêu quý các con anh. Dẫu mẹ tụi nó không ra gì, chúng vẫn thương yêu mẹ. Nếu ly dị anh phải mất một nữa tài sản. Chuyện của tụi mình từ từ tính sau. Em hãy vững vàng khi không có anh, nuôi dạy con đàng hoàng. "

Ông ta vẫn chu cấp tiền hàng tháng nhưng không bao giờ trở lại tổ ấm nho nhỏ đó nữa. Tracy sinh con một mình rồi lầm lũi nuôi thằng bé.

Thằng Ruth đã 10 tuổi chưa một lần gặp cha. Dầu hai cha con họ chỉ sống cách nhau có 30 phút lái xe.

- Bồ nói anh ấy ở Huntington Beach phải không ? Cho tôi địa chỉ nơi anh ấy làm việc.
- Để làm gì vậy ?
- Tôi sẽ tìm cách dàn trận để thằng Ruth gần gũi cha nó trước. Nếu ông ấy thích nó, tôi sẽ lộ rõ thân phận để cha con họ nhìn nhau. Tôi tin là phụ tử tình thâm.
- Bồ điên rồi ! Chúng ta mà làm điều gì khiến ông ấy giận...có thể sửa đổi di chúc. Tôi nhẫn nhịn bấy lâu nay chỉ chờ ổng chết để được chia gia tài. Bồ nỡ giết mẹ con tôi sao ?

Tôi nhìn gương mặt thiên thần của thằng Ruth, mái tóc nâu loăn xoăn, làn da con gái mịn màng. Đôi mắt rất to đang chớp nhẹ hấp háy cười với tôi. Nếu ông Smith mà gặp nó, ổng có thể cảm ơn tôi thiệt nhiều chứ ! Nếu thằng Ruth được gần gũi bố chắc sẽ nên thân hơn. Cả đời mình tôi cứ mong ước được gọi ai đó một tiếng cha. Thiên đàng của thằng Ruth là bố, của mẹ nó là bản di chúc. Còn thiên đàng của ông Smith ? Tôi rất muốn một lần gặp gỡ người đàn ông khả kính đó, để biết vì sao ông đã bỏ rơi mẹ con họ. Ông không nhớ thương da diết người tình trẻ đã mặn mà hết lòng với ông hay sao ? Ông không muốn đích thân nuôi dạy thằng con nối dõi biết đâu sẽ nối nghiệp ông ? Mới ngoài 60 ông đã nhuốm bịnh ung thư . Liệu những năm tháng ngắn ngủi còn lại ông có biết sắp xếp vén khéo cuộc đời mình. Cái gia tài đồ sộ của ông rồi cũng trở nên vô nghĩa. Sau khi ông chết, có chắc là vợ ông không nghiện ngập trở lại, rồi nhấn chìm nó vào men rượu nồng ?

Khi Tracy mới sinh con, cô đã dại dột gởi hình bé Ruth đến địa chỉ nhà riêng của ba nó. Mớ hình bị cắt nát rồi bỏ vào phong bì trả lại. Tracy đau đớn đến uất nghẹn. Từ đó họ không còn trò chuyện cùng nhau nữa. Mọi sự liên lạc qua trung gian một văn phòng luật sư.

- Bồ ngốc lắm ! Có thể vợ ông ta đã làm vậy. Sao bồ không gởi đến nơi khác , chỗ làm việc của ổng chẳng hạn .
- Trời ! Nghề của chúng tôi cần nhất là uy tín. Đối thủ của anh ấy có thể lợi dụng bất cứ thứ gì để chà đạp uy tín của ảnh. Cả đời ảnh cứ mơ ước một ngày được ngồi vào cái ghế thẩm phán !

Chỉ bấy nhiêu thôi tôi biết nàng yêu chàng lắm lắm ! Yêu trong lặng lẽ uất nghẹn...trong tức tưởi tôn thờ . Tất cả những người đàn ông sau đó đến với nàng chỉ là tạm bợ...Tình yêu của nàng tội nghiệp đến xót xa. Chuyện của họ cứ mãi là một dấu hỏi trong tôi. Có nhiều điều Tracy còn chưa nói hết với tôi chăng ? Hay chính bản thân ông Smith vẫn ôm giữ những bí mật mà Tracy không đủ sức khám phá ?

Chồng tôi lúc nào cũng nhắc chừng :

- Đừng có nhiều chuyện nghe chưa ? Đèn nhà ai nấy rạng ! Em mà xen vào có chuyện gì chỉ nhận được tiếng oán.

Cũng là một thiên đàng mơ ước - Sao của mỗi người lại quá khác xa nhau ? Tôi vẫn đồng tình với một thiên đàng có cha như của thằng Ruth. Rõ ràng là thằng bé cần cha hơn tiền. Với người đàn bà bị tình phụ như Tracy thì chẳng có gì bảo đảm hơn tiền. Một khi mà người ta đã không còn lòng tin với bất cứ ai. Từ khi mang bầu bé Ruth, cha mẹ Tracy coi như cô đã chết...Năm ngoái bố Tracy mất, nàng về nhà chịu tang một mình. Thằng Ruth không được dự đám tang ông ngoại. Nó cũng chỉ biết hình ảnh ông bà ngoại lờ mờ qua những tấm hình.

Thỉnh thoảng bố và mẹ thằng Ruth gặp nhau nơi tòa án vì công việc. Chỉ để nhìn nhau từ xa. Nàng đeo một kiếng mát thật bự để tiện quan sát chàng. Để nhận ra tình yêu một đời của mình đang tiều tụy hom hem. Để nghe những tiếng ho khúc khắc từ xa.

Chàng chỉ dám ngắm nàng từ phía sau lưng, dấu đi những thoáng u buồn rồi nói với người phụ tá của chàng (cũng là bạn của nàng )
" Cô ấy trông vẫn thế ! " Lần nào chàng cũng chỉ biết nói một câu.

***

Tôi thầm mong ước có một thiên đàng nho nhỏ cho những cuộc tình lỡ...cho những người đã trót yêu nhau...cho những ước hẹn không bao giờ đánh mất...Tôi tưởng tượng cảnh thằng Ruth nhảy múa tung tăng đang cầm tay cha mẹ bay lượn trên bầu trời - Nơi mà nó vẫn nghĩ rằng cha nó đang ở đó ! Bình an.

Mưa phố núi 21-12-2012