Friday, May 11, 2012

Tùy bút- Mưa Paris

Mưa Paris

Tôi rất thích nghe anh nói chuyện , bất cứ đề tài gì . Cái đầu của anh không đông tây kim cổ như bác Bùi Bảo Trúc , cũng không mô phạm như chú Nguyễn Ngọc Ngạn nhưng lại có một nét gì đó riêng rất riêng mà tôi chưa từng gặp ở bất cứ ai .Tôi đoán anh cũng nghỉ về tôi như thế !

- Cô chưa từng đến Paris phải không ? Nên đến một lần cho biết nhé . Đã ba tuần nay , Paris ngập trong mưa . Mưa lớn , mưa nhỏ , mưa to mưa bé cứ rủ cả về đây . Giời ơi ! Cả ngày cứ đi ra đi vào , chán lắm .
- Vậy sao anh chị không dọn về đây . Cali nắng ấm tình nồng đây nè ...hihihi...
- Cô cứ đùa , công việc làm ăn của chúng tôi ở đây , nhà cửa ở đây . Con cái chỉ nói tiếng Tây , dẫu chúng tôi rát muốn có được đâu !
Cô nói dễ nghe nhỉ ?
- Dễ hay không là do lòng người đấy ạ ! Mà thôi mpn hiểu rồi , vợ anh là đầm thứ thiệt sao chịu xa Paris ?
- Đầm hay Việt có khác biệt hay sao ? Nè , nhà tôi nói cả tiếng Anh đấy nhé , thạo hơn cô đấy .
- Eo ôi ! Người ta đem vợ ra hù mpn kìa , sợ quá chừng chừng luôn á ! Thế , anh tốn tiền điện thoại gọi sang đây làm gì ?
- Để nói tiếng Việt với cô .
- Đấy nhé ! Cứ tưởng anh đã vong bản cơ .




Anh im lặng , chỉ có tiếng thở dài . Thôi chết ! tôi lại vô tình chạm mạch . Trái tim của người đàn ông còn mong manh hơn pha lê . Anh đã lấy vợ ba lần rồi , cả ba lần đều không do anh lựa chọn . Lắm lúc tôi không làm sao hiểu nổi anh . Anh là đàn ông cơ mà , sao không làm chủ cuộc đời mình . Sao cứ để dòng đời đưa đẩy anh .
Rồi anh đằng hắng giọng khô khan .
- Thời tiết bên cô hôm nay thế nào ?
- Thưa anh nắng đẹp , chiều có thể mưa đấy . Chị ấy đã cai rượu được chưa ? chị có khoẻ không ?
- Tôi chẳng biết đâu mà lần , có lúc rất khoẻ , có lúc lại như không . Cô ấy đã bớt uống rượu nhưng tinh thần thì tệ lắm .
- Chị ấy có còn ý định tự vẫn không ?
- Tôi không biết nữa , đàn bà cứ ôm giữ những điều thầm kín , may ra Chúa biết .
- Còn anh , anh có khoẻ không ?
- Hay nhỉ ! nói chuyện từ nãy giờ mới hỏi thăm sức khoẻ . Ăn nói thế mà cũng đòi làm nhà văn đấy !
- Anh sai rồi , mpn chỉ là thi sĩ chuyên làm thơ con cóc . Mpn chỉ mới tập viết, lãng hông ? Tự dưng anh ở đâu vào đọc bài rồi cảm ...
- Vô duyên !
- Ơ hơ , Anh mắng người ta .
- Nói thế mà mắng à ?
- Giời ơi , còn không ? Tát nước vào mặt đàn bà con gái thế kia .
- Mà cô cũng táo tợn lắm nhé , lắm lúc tôi tự hỏi cô là ai ? Sao cứ ngây ngây dại dại ...
- Thế anh còn vào đọc bài của mpn thường không ?
- Thì vẫn ...
- Nghĩa là mpn đâu có vô duyên khi viết nhỉ .
- Những điều cô viết quá lãng mạn , không thực tế tẹo nào .
- Thế à , vậy anh đọc làm chi ?
- Để biết cô viết những gì và hoang tưởng đến đâu ...
- Mặc xác người ta , vô ...duyên .
- Ơ hay , cái cô này ...cô giỏi thù vặt nhỉ .
- Thì đã ...
- Đố cô biết tôi đang nghĩ gì ?
- Thì uýnh người ta , phỏng ?
- Giỏi đấy , tôi đang nghĩ xem , phải uýnh cô bằng cách nào . Khõ vào cái đầu vớ vẩn của cô nhé !
- Ui da , đau lắm . Mpn thường hay rứt đầu mà . Chạy trước nè , đừng gọi nữa nhé nếu chỉ để mắng và uýnh ... Đây chả !
- Tay cô thế nào rồi , còn đau không ?
- Việc gì đến anh ?
- Nghe cô đau tội nghiệp , lo lắng nên hỏi thăm vậy .
- Thưa đỡ nhiều rồi ạ ! Mà anh này , sao anh chỉ gọi mpn vào lúc trời mưa thôi ?
- Không mưa ai thèm nghĩ đến cô .
- Có phải anh thường bị đàn bà trấn áp nên kiếm cô em người dưng này để hạ hỏa ?
- Giời ơi , ai dám ăn hiếp tôi chứ lị . Vớ vẩn .
- Đấy ! lại nữa rồi . Vớ vẩn sao anh thích nghe ?
- Có người kê vào tai mình nói thì cứ nghe . Còn cô , sao thích nghe người ta mắng ?
- Vì anh mắng rất có duyên , biết chửa ? Cả nỗi hằn học của anh nữa , đàn ông lắm , rặc chất Bắc kỳ .
- Bắc kỳ chính tôi đấy , thì sao ?
- Miệng cứng mà lòng mềm !
- Hahaha ...
- Hihihi ...

Trời mưa Paris hay mưa Cali thì cứ mặc , anh em chúng tôi thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với nhau như thế . Anh giúp tôi mở ra cánh cửa bí mật từ đáy lòng đàn ông , còn tôi hy vọng có thể giúp anh hoàn thiện những khiếm khuyết mà anh từng thất bại với đàn bà .
Ai dám bảo không có tình bạn trong sáng giữa người đàn ông và đàn bà , tôi bảo có đấy , ít nhất là giữa anh và tôi .

Mưa phố núi

No comments:

Post a Comment