NHỚ ANH TỪ CÕI NẮNG XƯA ...
Cho em chút nắng trong ngần !
Hong bàn tay ướt , nụ măng búp đầy.
Cho tim thắp lửa hương say
Hong bàn tay ướt , nụ măng búp đầy.
Cho tim thắp lửa hương say
Làn môi mọng ngọt ,đuôi mày lả lơi .
Ngoài sân vương vãi nắng tơ
Trong tim còn chút mộng mơ quên ngày
Đưa tay em vốc ngụm đầy
Nắng ơi , cứ ở lại đây đừng về.
Chiều tàn bóng ngả triền đê
Bước chân lặng lẽ tìm về nẻo xưa.
Tiếc thương biết mấy cho vừa
Nắng xưa nhè nhẹ...ửng vừa đủ say.
***
Lời anh bảo phải vâng ngay ,
Tràng thơ lục bát những ngày nhớ anh.
Ơ kìa ,nếu biết đã đành.
Làm sao nhớ được một người mới quen
Hay em thử tưởng tượng xem.
Anh chàng thi sĩ vừa đen vừa gầy.
Mặt nghiêm chững chạc lắm đây ,
Một lời chàng phán... gió mây rụng rời...
Đừng hòng em chẳng rỗi hơi !
Khi không sao lại nhớ người đầu non.
Ra đường em giống gái son ,
Về nhà thì đã chồng con đầy đàn.
***
Gieo chi nổi nhớ hoang đàng...
Ngập tràn mộng ước hỡi chàng , người dưng !
Mùa đông con nắng lưng khừng
Nửa say nửa lạ , nửa ngừng nửa trôi.
Thương ai lúng liếng vành môi ,
Thương lời ngọt lịm trau dồi ý thơ.
Hình như ai chớm ươm mơ ,
Đuổi theo con nắng vung tơ đầy trời.
Để cho nổi nhớ chơi vơi...
Người dưng khác họ cùng quê quán mình
Gió say nắng đuổi chùng chình...
Em say... nỗi nhớ...tang tình...thả mơ
***
Vui buồn theo mỗi câu thơ ,
Lòng em thả sợi chỉ tơ tung hoành.
Gió đưa gió đẩy ,nắng hanh !
Em giăng sợi nhớ bồng bềnh sóng yêu.
Đêm nay có kẻ đăm chiêu
Trao thương gởi nhớ để chiều lòng anh
Em nàng Tố Nữ trong tranh ,
Bước ra từ mộng vỗ anh giấc nồng.
À ơi , anh ngủ mộng trong.
Hành trang nhẹ hẫng , sóng lòng đầy vơi.
Bút nghiên lặng ngắm sao trời ,
Em lay cánh võng ru hời giấc thơ.
***
Đêm tàn trăng lặn vào mơ ,
Em ru anh ngủ dệt tơ mộng vàng.
Hanh hao nổi nhớ bên đàng...
Đem cho anh mượn...đoan trang còn gì ?
Thương ai một kẻ tình si !
Chia anh bớt nửa xuân thì cõi em.
Về xưa...nắng ngã...thềm loang !
Mình ơi , nổi nhớ...Thiên Đàng anh...mơ.
---muaphonui---
Trong tim còn chút mộng mơ quên ngày
Đưa tay em vốc ngụm đầy
Nắng ơi , cứ ở lại đây đừng về.
Chiều tàn bóng ngả triền đê
Bước chân lặng lẽ tìm về nẻo xưa.
Tiếc thương biết mấy cho vừa
Nắng xưa nhè nhẹ...ửng vừa đủ say.
***
Lời anh bảo phải vâng ngay ,
Tràng thơ lục bát những ngày nhớ anh.
Ơ kìa ,nếu biết đã đành.
Làm sao nhớ được một người mới quen
Hay em thử tưởng tượng xem.
Anh chàng thi sĩ vừa đen vừa gầy.
Mặt nghiêm chững chạc lắm đây ,
Một lời chàng phán... gió mây rụng rời...
Đừng hòng em chẳng rỗi hơi !
Khi không sao lại nhớ người đầu non.
Ra đường em giống gái son ,
Về nhà thì đã chồng con đầy đàn.
***
Gieo chi nổi nhớ hoang đàng...
Ngập tràn mộng ước hỡi chàng , người dưng !
Mùa đông con nắng lưng khừng
Nửa say nửa lạ , nửa ngừng nửa trôi.
Thương ai lúng liếng vành môi ,
Thương lời ngọt lịm trau dồi ý thơ.
Hình như ai chớm ươm mơ ,
Đuổi theo con nắng vung tơ đầy trời.
Để cho nổi nhớ chơi vơi...
Người dưng khác họ cùng quê quán mình
Gió say nắng đuổi chùng chình...
Em say... nỗi nhớ...tang tình...thả mơ
***
Vui buồn theo mỗi câu thơ ,
Lòng em thả sợi chỉ tơ tung hoành.
Gió đưa gió đẩy ,nắng hanh !
Em giăng sợi nhớ bồng bềnh sóng yêu.
Đêm nay có kẻ đăm chiêu
Trao thương gởi nhớ để chiều lòng anh
Em nàng Tố Nữ trong tranh ,
Bước ra từ mộng vỗ anh giấc nồng.
À ơi , anh ngủ mộng trong.
Hành trang nhẹ hẫng , sóng lòng đầy vơi.
Bút nghiên lặng ngắm sao trời ,
Em lay cánh võng ru hời giấc thơ.
***
Đêm tàn trăng lặn vào mơ ,
Em ru anh ngủ dệt tơ mộng vàng.
Hanh hao nổi nhớ bên đàng...
Đem cho anh mượn...đoan trang còn gì ?
Thương ai một kẻ tình si !
Chia anh bớt nửa xuân thì cõi em.
Về xưa...nắng ngã...thềm loang !
Mình ơi , nổi nhớ...Thiên Đàng anh...mơ.
---muaphonui---
No comments:
Post a Comment