Saturday, September 29, 2012

Truyện ngắn -Vũ thư hiên




Vũ thư hiên




Thạch Phong yêu thích văn chương từ bé, là học sinh giỏi toán cấp tỉnh, giỏi cả các môn khoa học xã hội. Thế giới văn chương mới chính là tâm hồn chàng, nó khiến những cơn mơ khát vọng ẩn sâu từ tiềm thức lúc nào cũng hừng hực như một miệng núi lửa chỉ chờ ngày phụt ra. Khát vọng mênh mông như biển, mà sức người lại hữu hạn. Cuộc sống quá bất trắc, tai họa trùng trùng cứ đổ ập xuống thân phận chàng. Đôi vai Thạch Phong vốn bền bỉ dẻo dai trước sóng gió cũng phải đầu hàng số phận. Số phận ? có phải là sự sắp đặt của Thượng Đế, là định cuộc ? Hay chính bản chất của con người làm nên số phận ?

Ba mươi lăm tuổi, Phong vướng bệnh hiểm nghèo. Một căn bệnh mà thế giới chưa có lời giải đáp.

Mỹ nhân tự cổ như danh tướngBất hứa nhân gian kiến bạch đầu.

Ngâm nga câu cổ thi để tự an ủi mình rồi bất giác Thạch Phong cất tiếng cười ngạo nghễ. Chẳng có ai chung quanh để thấy được ánh lửa ngạo mạn vừa lóe sáng từ đôi mắt đùng đục nâu thâm. Những vết thâm trũng quanh viền mắt hằn những vệt chân chim, dấu vết của thời gian, của bụi mờ dĩ vãng, của thăng trầm nghiệt ngã và suy tư . Ngoài ra chàng vẫn còn trẻ lắm !

Cơn bão tuyết bất ngờ ập đến khiến Phong loạng choạng. Cái lạnh thốc vào hai bên tai, chạy lên đầu mũi buốt nhức, mắt chàng xon xót đau. Liếc nhìn chiếc đồng hồ dạ quang nơi cổ tay, đã 6 giờ chiều, chuyến xe điện đã rời bến. Cũng may mà chàng đang trên đường trở về nhà, trễ chuyến này thì chờ chuyến tới, buổi học tối nay có bỏ cũng không sao ! Sợ nhất là trễ giờ đi làm, Phong rất ngại phải nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của xếp.

Tuyết đã ngập mắt cá chân, Phong vừa lạnh vừa đói run lập cập. Vài ánh đèn chập choạng từ nơi xa, hướng nào là đông , hướng nào là tây ? Sao mọi thứ cứ phủ một màn sương nhạt nhòa ? Phong nghe thoảng tiếng con gái trong trẻo qua tai .

" Mơ khách đường xa, khách đường xa.
Áo em trắng quá nhìn không ra,
ở đây sương khói mờ nhân ảnh.
Ai biết tình ai có đậm đà "

- Ai đó ? Sao tôi không thấy cô đâu ?
- Nhưng em thấy chàng mà, ở ngay bên cạnh chàng thôi !
- Tôi chẳng có lòng dạ nào mà đùa với cô, nếu thích thơ phú hẹn lúc khác. Cô không thấy trời đang ngập tuyết giá ư ? Cả cô nữa cũng phải mau mau về nhà.

" Sao anh không về chơi thôn Vỹ
nhìn nắng hàng cau nắng mới lên "

Giọng cô gái cứ reo vui mời mọc. Thạch Phong tự nhiên tiếp lời.

"Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
lá trúc che ngang mặt chữ điền "

Tiếng cô gái cười vỡ pha lê...

- ...Em biết chàng sẽ không bao giờ quên những thứ này. Bình tĩnh nào ! Chẳng có gì phải vội chàng ơi. Nào đưa tay ra cho em.
Thạch Phong đưa tay ra phía trước, thấy mình được nhấc bổng lên, lướt vùn vụt hơi gió rồi chân mình bỗng chạm mặt đất. Chiếc bóng trắng toát phía trước tỏa ánh sáng nhòa nhòa len lỏi dẫn Phong vào một không gian nhỏ hẹp, hai bên là những vách núi sừng sững rêu phong. Chàng thấy mình đứng trước một cánh cửa đá có khoắc nghệch ngoạc dòng chữ cổ " Vũ thư hiên ".

Thạch Phong bị thôi thúc bởi trí tò mò, bởi hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng...đầu óc chàng lâng lâng mê hoặc.

Cô gái mời chàng ngồi vào chiếc bàn đá, trên bàn có một bầu rượu và một chung rượu duy nhất. Cô vén tay áo rót rượu để lộ một cổ tay trắng ngần. Phong tìm mặt cô gái, chỉ là một khoảng tối mờ mờ không rõ đâu là mặt đâu là tóc. Phong giận đôi mắt mình ghê gớm, lúc nào nó cũng phản trắc.

- Chàng hãy uống hết chung rượu này nhé !
- Tôi không thích uống rượu ! Cô là ai ?
- Em là em, mời chàng.
- Biết đâu là độc tửu ? Tôi chẳng phải loài tửu sắc, càng không thích đàn bà đùa dai với tôi. Cô làm ơn cho tôi biết, cô là người hay ma ?
- Chàng sẽ thấy rõ em khi chàng bình tâm tĩnh trí. Đây là dược tửu dành riêng cho chàng, và em đưa chàng đến đây chỉ một mục đích, mời chàng hãy cạn !

Cô gái quay lưng thoắt tan vào không khí, chỉ còn một làn hương man mác...ngây ngây...

Thạch Phong cầm chung rượu ngắm nghía, rượu có màu ửng hồng sóng sánh như mật, hương quyến rũ đậm đà. Từ đáy cốc hắt lên những tia sáng long lanh. Phong cười ngạo đôi mắt mình, chúng mày quá vô dụng. Cái ta muốn thấy lại không được thấy, giờ lại nhìn thấy những thứ vô nghĩa. Chàng đưa lên môi tu một hơi, vị rượu ngon ngọt tê đậm nơi đầu lưỡi.

***

Thạch Phong bừng mắt, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng tinh tươm. Bốn bề yên ắng, Vũ thư hiên ư ? Cô y tá xinh đẹp đon đả chạy tới.

- Ô ! Chào ông. Rất vui thấy ông đã tỉnh. Để tôi gọi báo cho bác sĩ ngay nhé !
- Đây có phải là Vũ thư hiên ? Rồi chàng chợt hiểu sự ngớ ngẩn của mình, cô y tá làm sao hiểu được tiếng Việt.
- Ông đang ở một bệnh viện hiện đại nhất của Sydney và ông đã ngủ suốt hai tuần nay. Giờ ông cảm thấy thế nào ? Bác sĩ đang đến đây.
- Cô thật xinh đẹp ! Ủa ? Sao tôi lại thấy cô rõ ràng đến thế, thấy cả những chiếc răng trắng bong trên miệng cô.
Cô y tá mỉm cười hoan hỉ.
Phong nhìn xuống đôi tay mình, đôi tay thô cứng xương xẩu đầy vết chai sần, lật ngửa bàn tay , Phong thấy rõ cả những đường vân tay. Trời ơi ! Có phải ta đang mơ ?
Cô y tá hiểu ý nhanh nhẹn mang đến một chiếc gương con. Phong mừng rỡ đón lấy tự ngắm mình. Râu ria lởm chởm, mái tóc bờm sờm đen nhánh, quầng mắt chi chít chân chim, lòng mắt đo đỏ máu...Cứ như một phép lạ vậy.

- Cô làm ơn cho tôi xem cảnh vật bên ngoài với, đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy màu nắng.
- Đợi ý kiến bác sĩ đã rồi tôi sẽ chìu ông, ông nhé !

Viên bác sĩ cao lớn vừa bước vào phòng.
- Chào ông Thạch, ông thấy thế nào ?
- Thấy vui ghê lắm, và hân hạnh gặp một người đàn ông khỏe mạnh như ông. Trông ông rạng rỡ quá ! Làn da trắng hồng, tóc blonde ngã bạch kim và mang mắt kiếng hiệu Brendy.
- Ha ha ha...Nghĩa là ca phẫu thuật cấy ghép của chúng ta đạt 100% rồi. Chúc mừng ông Thạch nhé ! Và chúc mừng cả tôi.
- Chúc mừng phương pháp chữa trị mới nữa chứ ! Tiếng cô y tá xen vào.

Bác sĩ khám lại thật kỷ đôi mắt Thạch Phong, sau đó ôn tồn kể lại câu chuyện.

- Ông Thạch quả là một trong những người may mắn. Khi người ta đưa ông vào đây ông đã bị thổ huyết và hoàn toàn bất tỉnh. Cơ thể ông suy kiệt rất nặng, có lẽ ông đã qua một thời gian dài lao tâm lao trí. Qua giấy tờ tùy thân của ông mà bác sĩ trực hôm đó cũng là một người Việt Nam hiểu được hoàn cảnh của ông, một du học sinh nghành vi tính đang vừa học vừa làm. Chúng tôi đã liên lạc nơi làm việc của ông, được họ cho biết ông là một nhân viên cần mẫn đang sống một mình. Trong bóp ông còn có một giấy khám bác sĩ rất thường xuyên tại một văn phòng nhãn khoa đặc biệt. Nhờ đó chúng tôi biết ông bị viêm võng mạc mãn tính.

May mắn thay, bệnh viện hôm đó có một cô gái đột ngột qua đời vì tai nạn. Tuổi tác và nhóm máu rất tương xứng với ông, nên họ điện thoại liên hệ với tôi ngay. Tôi tạm ngưng mọi công việc nghiên cứu ở Canada tức tốc sang đây để điều hành ca phẫu thuật. Và như ông thấy đó, Chúa đã mở lòng với chúng ta. Từ đây ông hãy ráng chăm sóc mình nhé ! Tránh những công việc tập trung vào đôi mắt, tránh ánh sáng gắt, và tuyệt đối đừng quá lao tâm lực. Được biết, ông đang nghiên cứu những đề tài tiên phong trong ngành vi tính. Chúc ông sớm thành công !

Tôi còn ở lại đây quan sát ông thêm hai hôm nữa rồi về lại quê nhà. Nếu không có gì trở ngại một tuần nữa ông sẽ rời bệnh viện, bạn tôi sẽ trực tiếp chăm sóc ông. Ông yên tâm nhé ! Không phải trả một chi phí nào, chúng tôi hoàn toàn tự nguyện giúp ông.

Những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên má Thạch Phong. Đã lâu rồi Phong tưởng mình không còn biết khóc...

- Cứ khóc đi bạn, những giọt nước mắt của hạnh phúc hiếm hoi nên quý giá vô ngần. Đàn ông có đôi khi cũng nên bật khóc, nước mắt sau khi khô đi sẽ định hình nhiều thứ.

Bác sĩ bước tới ôm choàng vai Thạch Phong trong cái ghì xiết chân thành chia xẻ.
Bác sĩ còn trao cho Phong một tấm card cá nhân với đầy đủ địa chỉ, phone, email.

- Bất cứ lúc nào có câu hỏi gì bạn cứ mạnh dạn liên lạc với tôi nhé ! Khi nào bạn về nước cũng nên cho tôi biết, tương lai có thể tôi sẽ đặt chân tới đất nước của bạn.

- Thành thật cám ơn ông, về tất cả. Giọng Phong run run nghẹn ngào...Rồi Phong quay qua cô y tá.
- Cả cô nữa, nụ cười rất tươi, rất đẹp.

Cô y tá duyên dáng quay đi hướng về phía cửa sổ, cô kéo tấm màn vải lộ ra khung cửa kính. Tuyết vẫn từng cụm đọng lại trên sân cỏ. Màu trắng tinh khôi của tuyết, màu xanh mơn mởn của cỏ như đang đùa vui dưới những sợi nắng chiều nghiêng ngã. Những sợi nắng đan xen nhảy nhót...cái màu nắng nhàn nhạt ươm tơ...khiến lòng Phong gợi nhớ những buổi chiều tư lự trên đồi cù...thời sinh viên hoa mộng thuở Đà Lạt...

***

Thạch Phong nhớ lại cơn bảo tuyết bất ngờ...không biết cô gái trong giấc mơ là ai mặt mũi thế nào ? Nhưng cái tên " Vũ thư hiên " khắc trên cửa đá thì cứ rõ mồn một. Mùi hương kỳ ảo trên người cô, vị ngọt đậm đà của dược tửu, những tia sáng long lanh từ đáy cốc...Đó có phải là thứ mà người xưa vẫn ca ngợi : "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi " ? Cô gái nào đã qua đời bất chợt để kịp lúc tặng chàng đôi võng mạc thay thế ? Nàng có liên hệ gì tới cô gái áo trắng của Vũ thư hiên ? Phong phải tìm cho ra câu trả lời.

Phong rời phòng đi tìm bàn giấy xin được xem hồ sơ nhập viện của mình.

7 giờ 15 ngày...tháng...năm...nghĩa là khoảng một tiếng sau cơn bảo tuyết. Có ai đó đã gọi cấp cứu khi bắt gặp Thạch Phong bất tỉnh ngoài tuyết giá. Người con gái xấu số tuyệt mệnh vì tai nạn xe hơi cũng vào ngày hôm ấy tên là Havy Le, 32 tuổi. Có thể là một người Việt Nam chăng ? Ngoài ra chàng không được biết gì thêm. Chàng muốn ngõ lời cám ơn và chia buồn với thân nhân của người quá cố cũng không được, tất cả được bảo mật.

***

10 năm sau.
Thạch Phong là một kỹ sư vi tính có uy tín trong nước. Tiếng tăm của chàng lan xa cả vùng Đông Nam Á. Phong chuyên tâm nghiên cứu những lập trình vi tính dành cho người khiếm thị. Công việc khiến chàng bận rộn luôn không có thời gian cho bản thân mình. Phong thường phải đi về giữa Sài Gòn- Đà Lạt.

Thạch Phong thích lái xe len lỏi giữa những sườn đồi bạt ngàn. Mùa xuân, tha hồ ngắm hoa cà phê phủ trắng từng vạt. Hè vàng rực với dã quỳ quanh lối, mùa thu ngắm hoa tường vi phủ đặc những bờ tường,thả hương nhè nhẹ pha sương. Rồi đến mùa đông lá thông non xanh nõn ...

Gần tới thác Prenn con đường bị nghẽn mạch. Phong đi tìm một con đường tắt để vào thành phố, nghe nói có con đường mòn sẽ tiết kiệm cỡ 10 cây số. Đằng nào cũng phải thử một lần cho biết. Loay hoay một hồi bị lạc vào triền núi, cơn mưa to bỗng ào ạt đổ về, con đường đất trở nên lầy lội, Phong buộc phải tấp xe vào vệ đường chờ cơn mưa đi qua. Ngồi trong xe nghe nhạc, tình cờ lại nghe ngay một giọng Huế hát Đây thôn Vỹ Dạ mượt như nhung. Tâm trí chàng bần thần với cơn bảo tuyết năm nào...

Rồi cơn mưa lớn cũng giảm dần chỉ còn làn mưa bụi lất phất, bóng tối vây quanh.
Phong rồ máy, máy không nổ, xuống xe loay hoay rọi đèn pin tẩn mẩn một lúc không xong. Chẳng lẻ phải ngủ lại giữa rừng ư ? Phong xách đèn pin bươn bả tìm hướng. Trời tối mịt chẳng biết đâu là đâu ? Thì nhắm mắt liều chân vậy, Phong để cho tiềm thức dẫn đường. Ở cuối khúc rẻ là một căn nhà hoang gần như đổ nát. Phong nghe rõ tiếng bước chân mình lạo xạo trên lá ướt. Phong đẩy cánh cổng sắt hoen rỉ, ì ạch mãi cũng mở ra nhường lối. Chàng quét đèn pin lên những bậc tam cấp trơn phủ rong rêu. Có một sức mạnh vô hình cứ đẩy chàng về phía trước. Chần chừ vài giây Phong để mình bước tới, dù sao căn nhà hoang cũng đỡ hơn bìa rừng. Ngôi nhà im ắng quá ! Chỉ có tiếng nước mưa rỏ giọt bì bỏm, tiếng côn trùng ra rả nhạc đêm, và tiếng của chính bước chân lãng tử lẻ loi giữa bạt ngàn gió lộng.
Phong lia ánh đèn tìm cửa vào nhà . Có một tấm bảng lớn vắt ngang cửa chính, Phong bàng hoàng nhận ra giòng chữ nghệch ngoạc " Vũ thư hiên " . Trống ngực Phong đập liên hồi, lòng thấy sợ muốn quay gót. Có nên bước vào Vũ thư hiên hay không ? Mùi hương kỳ ảo năm nào ? Vị rượu ngọt tê tê đầu lưỡi...Phong đang cố trấn tĩnh ...có gì mà sợ ! Thần chết ta cũng từng gặp mà, Vũ thư hiên có thể giải cho ta giấc mộng năm xưa chăng ? Cả em nữa, Havy Le.

Phong đẩy cửa, cánh cửa mục rã chỉ chực long ra. Một con mèo lớn nhảy xổ vào người chàng. Ngao ! Vuốt của nó vừa cào ngang mặt chàng thật sắc. Phong né người đụng vào vách tường, vài con dơi hoảng hốt bay ra...

Phong bật cười ha hả trong đêm...tiếng cười tạo thành một làn sóng rền vang vọng...Chỉ là con mèo hoang với vài cánh dơi đêm thôi mà. Chính tiếng cười đã trấn tĩnh chàng, mạnh dạn bước hẳn vào bên trong, mưa lại trút rào rào như thác đổ.

Mùi ẩm mục của căn nhà cho chàng một cảm giác kỳ lạ, vừa ngai ngái hăng hắc lại vừa dìu dịu thân quen. Căn nhà trống trơn có một chiếc giường nằm sát góc tường,cũ kỷ ọ ẹp dưới sức nặng của chàng. Chai nước mang theo vẫn còn một nữa...Phong uống cạn, đặt chiếc xách tay xuống làm chỗ ngã đầu, đôi mi chàng trĩu nặng...

Giật mình vì tiếng đàn réo rắt trong đêm...Phong nhìn quanh quẩn không thấy ai...chàng mơ hồ đi theo tiếng đàn dò dẫm trong bóng tối. Thì ra ngôi nhà rộng lớn thênh thang vậy. Phong dừng chân trước một căn phòng mà chàng khẳng định tiếng đàn phát ra từ đó. Vừa đẩy nhẹ cánh cửa đã nhìn thấy kỳ nữ, cô ngẩng lên nhìn chàng đôi mắt đen lay láy, nở một nụ cười hiền lành, có đường nét nào đó trông quen quen...

- Chàng ngồi đi ! Em đợi chàng lâu rồi.
- Đợi tôi ư ? Cô biết tôi sẽ đến đây sao ?
- Tựu rồi tan...
- Cô có phải là Havy Le, người đã tặng tôi đôi võng mạc ?

Cô gái không trả lời, đôi tay xinh lả lướt múa may trên cung đàn, miệng vẫn nở những nụ cười vô tư...
- Tại sao lại tặng mắt cho tôi ? Sao lại là cô mà không phải ai khác ?
- Xin lượng thứ vì em thật không biết ! Chỉ biết rằng em phải trả một món nợ đã trót vay chàng.
- Vay từ khi nào vậy ? Sao tôi chẳng có ý niệm gì ? Chúng ta đã từng gặp nhau sao ?
- Chỉ lần này nữa thôi. Từ đây hồn em sẽ ẩn náu vào những đóa dã quỳ. Chàng hãy bảo trọng.

Cô lại tan đi trước đôi mắt ngỡ ngàng của Thạch Phong...chỉ để lại làn hương như 10 năm về trước...chính là hương trầm. Trên phím đàn e ấp đóa dã quỳ màu trắng.

Nhặt hoa Phong nâng niu nó trong tay mình. Đóa hoa này không có mùi hăng hắc như dã quỳ ngoài kia. Cánh hoa dài hơn , hơi rũ xuống trắng tinh , đặc biệt nhụy của nó đen tuyền như con ngươi của lòng mắt trồi hẳn lên trên. Chàng trở về giường với đóa quỳ phát sáng trong đêm, ngủ một mạch tới sáng.

Buổi sáng vừa thức dậy Phong tìm tới căn phòng đêm trước. Cây đàn tranh trên vách đã mục nát, góc phòng có chiếc giường nhỏ, đầu giường có kệ sách ép sát tường còn sót lại vài quyển sách cũ long cã lề. Phong tìm thấy một tập vở học trò nhòe nhòe nét mực tím tròn trịa, một cuốn sổ ghi chép cá nhân, có một số bài thơ tuổi học trò vụng dại...

Gần cuối tập là bài thơ:

Đồi dã quỳ

Hái hoa dã quỳ đan thành vương miện
tặng em cô dâu riêng anh yêu dấu.
Trò chơi trốn tìm loanh quanh đồi núi,
em ngã đau chân lòng anh bối rối...

Hoa dã quỳ ơi ! vàng tôi nông nổi.
Niềm tin xanh cỏ em lớn lên rồi.
Mãi mãi tim anh dành riêng em đó !
cô dâu bé nhỏ nụ cười ngây ngô.

Thời gian trôi trôi...dã quỳ dẫn lối.
Tim anh buốt nhói tập tễnh thơ tình
Em thôi dại khờ vẽ lên mắt nhớ,
bờ môi muôn thuở nũng nịu tình tôi.

Hồn em một đóa những ngày xa xưa
giữ tim cất lửa - cho anh tình vừa.

-Vyvy-

Cái tên Vyvy cùng bài thơ dã quỳ dẫn chàng về quá khứ xa xăm...

Hơn hai mươi năm trước...
Tình cờ một lần xem báo tường giao lưu của một trường cấp 3 với các trường đại học Đà Lạt. Thạch Phong thấy thích bài thơ Đồi dã quỳ với cái nick Vyvy thật dễ thương. Chàng sinh viên quyết định ngâm bài thơ trong lần hội diễn văn nghệ mừng giáng sinh năm đó.Khi lời ngâm vừa dứt, tiếng đệm guitar còn buông nhịp chập chùng...

Một cô bé mảnh khảnh tất tả chạy lên sân khấu nói trong hơi thở ngập tràn cảm xúc...
- Em cám ơn anh đã chọn diễn ngâm bài thơ của em. Giọng anh trong và ấm lắm, khiến bài thơ của em thiệt hay thiệt lãng mạn...

Anh sinh viên lúng túng buông đàn bắt tay cô bé. Rồi cả buổi tối hôm đó không thể nào rời mắt khỏi vóc dáng thanh tao kia. Cô bé hình như cũng thế ! Sau đó hai người thường trao đổi thư từ với nhau về địa chỉ của ngôi trường mà họ đang học. Đó cũng là lần duy nhứt Thạch Phong gặp Vyvy. Dung nhan hiền ngoan đó cứ ám ảnh Phong mãi...Đôi mắt đen mơ màng, khuôn mặt trắng xanh xao, bờ tóc mềm buông xỏa, dáng đi hơi nhún nhảy.

Chỉ sáu tháng sau, Phong tốt nghiệp về tỉnh nhà. Những lá thư viết cho cô bé không có hồi âm, nên Phong đoán cô bé đã trườn khỏi tầm tay mình.

Ở trang cuối cùng cô bé viết :

Thạch Phong ơi ! Anh có nhớ em không ? Anh thật giống người con trai trong giấc mơ dã quỳ mà em đã thấy vào cái đêm em tròn 16 tuổi. Lần đầu gặp anh sao em có cảm giác thật là thân thiết, gần gũi như quen biết anh tự thuở nào. Anh đang ở đâu ? Bài Đồi dã quỳ em đã cố viết lại bằng ký ức của cơn mơ năm đó. Sao anh lại chọn nó hở anh ? Anh có cảm giác giống như em không ? Em sắp sửa đi xa, em để lại đây tập thơ này, để lại trái tim em ở nơi mà em đã chào đời và lớn lên. Nếu anh đúng là người con trai trong giấc mơ dã quỳ anh sẽ tìm đến đây, em đợi.

tháng 9 - 1995

Mang theo tập thơ cùng đóa bạch dã quỳ, Thạch Phong rời Vũ thư hiên. Có rất nhiều dã quỳ trắng thấp thoáng quanh ngôi nhà. Trở lại xe của mình nổ máy, lạ chưa ? Máy nổ ngon lành. Tới Đà Lạt Phong đi thẳng tới một trại ươm hoa, xin gặp chủ trại để hỏi thăm về đóa hoa lạ. Người yêu hoa trả lời :

- Đây không hẳn là dã quỳ, tuy cùng loài. Giống hoa này du nhập từ nước ngoài, không hiểu sao ông lại tìm thấy nó ở lưng chừng đèo Prenn.

Về nhà mình Phong đi thẳng vào văn phòng mở máy tính truy cập dữ liệu. Hoa có tên thị trường là Black eyes Susan - tên khoa học Echinacea, ngoài màu vàng và trắng còn có màu hồng và tím rất đẹp. Là loài hoa hoang dã phát tán nhờ bướm ong.

Lòng Thạch Phong tràn ngập một niềm vui rộn rã. Chàng sẽ biến Vũ thư hiên thành nơi chốn đi về cho riêng mình, sẽ nhân giống loài hoa quý hiếm này để nó được phát tán tự nhiên khắp miền cao nguyên thơ mộng. Rồi đây Bạch dã quỳ sẽ trở thành biểu tượng của tình yêu thuần khiết và thủy chung.

Mưa phố núi 15-9-2012

No comments:

Post a Comment