Cõi thơ văn Mưa Phố Núi

Saturday, September 29, 2012

Truyện ngắn -Vũ thư hiên




Vũ thư hiên




Thạch Phong yêu thích văn chương từ bé, là học sinh giỏi toán cấp tỉnh, giỏi cả các môn khoa học xã hội. Thế giới văn chương mới chính là tâm hồn chàng, nó khiến những cơn mơ khát vọng ẩn sâu từ tiềm thức lúc nào cũng hừng hực như một miệng núi lửa chỉ chờ ngày phụt ra. Khát vọng mênh mông như biển, mà sức người lại hữu hạn. Cuộc sống quá bất trắc, tai họa trùng trùng cứ đổ ập xuống thân phận chàng. Đôi vai Thạch Phong vốn bền bỉ dẻo dai trước sóng gió cũng phải đầu hàng số phận. Số phận ? có phải là sự sắp đặt của Thượng Đế, là định cuộc ? Hay chính bản chất của con người làm nên số phận ?

Ba mươi lăm tuổi, Phong vướng bệnh hiểm nghèo. Một căn bệnh mà thế giới chưa có lời giải đáp.

Mỹ nhân tự cổ như danh tướngBất hứa nhân gian kiến bạch đầu.

Ngâm nga câu cổ thi để tự an ủi mình rồi bất giác Thạch Phong cất tiếng cười ngạo nghễ. Chẳng có ai chung quanh để thấy được ánh lửa ngạo mạn vừa lóe sáng từ đôi mắt đùng đục nâu thâm. Những vết thâm trũng quanh viền mắt hằn những vệt chân chim, dấu vết của thời gian, của bụi mờ dĩ vãng, của thăng trầm nghiệt ngã và suy tư . Ngoài ra chàng vẫn còn trẻ lắm !

Cơn bão tuyết bất ngờ ập đến khiến Phong loạng choạng. Cái lạnh thốc vào hai bên tai, chạy lên đầu mũi buốt nhức, mắt chàng xon xót đau. Liếc nhìn chiếc đồng hồ dạ quang nơi cổ tay, đã 6 giờ chiều, chuyến xe điện đã rời bến. Cũng may mà chàng đang trên đường trở về nhà, trễ chuyến này thì chờ chuyến tới, buổi học tối nay có bỏ cũng không sao ! Sợ nhất là trễ giờ đi làm, Phong rất ngại phải nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của xếp.

Tuyết đã ngập mắt cá chân, Phong vừa lạnh vừa đói run lập cập. Vài ánh đèn chập choạng từ nơi xa, hướng nào là đông , hướng nào là tây ? Sao mọi thứ cứ phủ một màn sương nhạt nhòa ? Phong nghe thoảng tiếng con gái trong trẻo qua tai .

" Mơ khách đường xa, khách đường xa.
Áo em trắng quá nhìn không ra,
ở đây sương khói mờ nhân ảnh.
Ai biết tình ai có đậm đà "

- Ai đó ? Sao tôi không thấy cô đâu ?
- Nhưng em thấy chàng mà, ở ngay bên cạnh chàng thôi !
- Tôi chẳng có lòng dạ nào mà đùa với cô, nếu thích thơ phú hẹn lúc khác. Cô không thấy trời đang ngập tuyết giá ư ? Cả cô nữa cũng phải mau mau về nhà.

" Sao anh không về chơi thôn Vỹ
nhìn nắng hàng cau nắng mới lên "

Giọng cô gái cứ reo vui mời mọc. Thạch Phong tự nhiên tiếp lời.

"Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
lá trúc che ngang mặt chữ điền "

Tiếng cô gái cười vỡ pha lê...

- ...Em biết chàng sẽ không bao giờ quên những thứ này. Bình tĩnh nào ! Chẳng có gì phải vội chàng ơi. Nào đưa tay ra cho em.
Thạch Phong đưa tay ra phía trước, thấy mình được nhấc bổng lên, lướt vùn vụt hơi gió rồi chân mình bỗng chạm mặt đất. Chiếc bóng trắng toát phía trước tỏa ánh sáng nhòa nhòa len lỏi dẫn Phong vào một không gian nhỏ hẹp, hai bên là những vách núi sừng sững rêu phong. Chàng thấy mình đứng trước một cánh cửa đá có khoắc nghệch ngoạc dòng chữ cổ " Vũ thư hiên ".

Thạch Phong bị thôi thúc bởi trí tò mò, bởi hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng...đầu óc chàng lâng lâng mê hoặc.

Cô gái mời chàng ngồi vào chiếc bàn đá, trên bàn có một bầu rượu và một chung rượu duy nhất. Cô vén tay áo rót rượu để lộ một cổ tay trắng ngần. Phong tìm mặt cô gái, chỉ là một khoảng tối mờ mờ không rõ đâu là mặt đâu là tóc. Phong giận đôi mắt mình ghê gớm, lúc nào nó cũng phản trắc.

- Chàng hãy uống hết chung rượu này nhé !
- Tôi không thích uống rượu ! Cô là ai ?
- Em là em, mời chàng.
- Biết đâu là độc tửu ? Tôi chẳng phải loài tửu sắc, càng không thích đàn bà đùa dai với tôi. Cô làm ơn cho tôi biết, cô là người hay ma ?
- Chàng sẽ thấy rõ em khi chàng bình tâm tĩnh trí. Đây là dược tửu dành riêng cho chàng, và em đưa chàng đến đây chỉ một mục đích, mời chàng hãy cạn !

Cô gái quay lưng thoắt tan vào không khí, chỉ còn một làn hương man mác...ngây ngây...

Thạch Phong cầm chung rượu ngắm nghía, rượu có màu ửng hồng sóng sánh như mật, hương quyến rũ đậm đà. Từ đáy cốc hắt lên những tia sáng long lanh. Phong cười ngạo đôi mắt mình, chúng mày quá vô dụng. Cái ta muốn thấy lại không được thấy, giờ lại nhìn thấy những thứ vô nghĩa. Chàng đưa lên môi tu một hơi, vị rượu ngon ngọt tê đậm nơi đầu lưỡi.

***

Thạch Phong bừng mắt, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng tinh tươm. Bốn bề yên ắng, Vũ thư hiên ư ? Cô y tá xinh đẹp đon đả chạy tới.

- Ô ! Chào ông. Rất vui thấy ông đã tỉnh. Để tôi gọi báo cho bác sĩ ngay nhé !
- Đây có phải là Vũ thư hiên ? Rồi chàng chợt hiểu sự ngớ ngẩn của mình, cô y tá làm sao hiểu được tiếng Việt.
- Ông đang ở một bệnh viện hiện đại nhất của Sydney và ông đã ngủ suốt hai tuần nay. Giờ ông cảm thấy thế nào ? Bác sĩ đang đến đây.
- Cô thật xinh đẹp ! Ủa ? Sao tôi lại thấy cô rõ ràng đến thế, thấy cả những chiếc răng trắng bong trên miệng cô.
Cô y tá mỉm cười hoan hỉ.
Phong nhìn xuống đôi tay mình, đôi tay thô cứng xương xẩu đầy vết chai sần, lật ngửa bàn tay , Phong thấy rõ cả những đường vân tay. Trời ơi ! Có phải ta đang mơ ?
Cô y tá hiểu ý nhanh nhẹn mang đến một chiếc gương con. Phong mừng rỡ đón lấy tự ngắm mình. Râu ria lởm chởm, mái tóc bờm sờm đen nhánh, quầng mắt chi chít chân chim, lòng mắt đo đỏ máu...Cứ như một phép lạ vậy.

- Cô làm ơn cho tôi xem cảnh vật bên ngoài với, đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy màu nắng.
- Đợi ý kiến bác sĩ đã rồi tôi sẽ chìu ông, ông nhé !

Viên bác sĩ cao lớn vừa bước vào phòng.
- Chào ông Thạch, ông thấy thế nào ?
- Thấy vui ghê lắm, và hân hạnh gặp một người đàn ông khỏe mạnh như ông. Trông ông rạng rỡ quá ! Làn da trắng hồng, tóc blonde ngã bạch kim và mang mắt kiếng hiệu Brendy.
- Ha ha ha...Nghĩa là ca phẫu thuật cấy ghép của chúng ta đạt 100% rồi. Chúc mừng ông Thạch nhé ! Và chúc mừng cả tôi.
- Chúc mừng phương pháp chữa trị mới nữa chứ ! Tiếng cô y tá xen vào.

Bác sĩ khám lại thật kỷ đôi mắt Thạch Phong, sau đó ôn tồn kể lại câu chuyện.

- Ông Thạch quả là một trong những người may mắn. Khi người ta đưa ông vào đây ông đã bị thổ huyết và hoàn toàn bất tỉnh. Cơ thể ông suy kiệt rất nặng, có lẽ ông đã qua một thời gian dài lao tâm lao trí. Qua giấy tờ tùy thân của ông mà bác sĩ trực hôm đó cũng là một người Việt Nam hiểu được hoàn cảnh của ông, một du học sinh nghành vi tính đang vừa học vừa làm. Chúng tôi đã liên lạc nơi làm việc của ông, được họ cho biết ông là một nhân viên cần mẫn đang sống một mình. Trong bóp ông còn có một giấy khám bác sĩ rất thường xuyên tại một văn phòng nhãn khoa đặc biệt. Nhờ đó chúng tôi biết ông bị viêm võng mạc mãn tính.

May mắn thay, bệnh viện hôm đó có một cô gái đột ngột qua đời vì tai nạn. Tuổi tác và nhóm máu rất tương xứng với ông, nên họ điện thoại liên hệ với tôi ngay. Tôi tạm ngưng mọi công việc nghiên cứu ở Canada tức tốc sang đây để điều hành ca phẫu thuật. Và như ông thấy đó, Chúa đã mở lòng với chúng ta. Từ đây ông hãy ráng chăm sóc mình nhé ! Tránh những công việc tập trung vào đôi mắt, tránh ánh sáng gắt, và tuyệt đối đừng quá lao tâm lực. Được biết, ông đang nghiên cứu những đề tài tiên phong trong ngành vi tính. Chúc ông sớm thành công !

Tôi còn ở lại đây quan sát ông thêm hai hôm nữa rồi về lại quê nhà. Nếu không có gì trở ngại một tuần nữa ông sẽ rời bệnh viện, bạn tôi sẽ trực tiếp chăm sóc ông. Ông yên tâm nhé ! Không phải trả một chi phí nào, chúng tôi hoàn toàn tự nguyện giúp ông.

Những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên má Thạch Phong. Đã lâu rồi Phong tưởng mình không còn biết khóc...

- Cứ khóc đi bạn, những giọt nước mắt của hạnh phúc hiếm hoi nên quý giá vô ngần. Đàn ông có đôi khi cũng nên bật khóc, nước mắt sau khi khô đi sẽ định hình nhiều thứ.

Bác sĩ bước tới ôm choàng vai Thạch Phong trong cái ghì xiết chân thành chia xẻ.
Bác sĩ còn trao cho Phong một tấm card cá nhân với đầy đủ địa chỉ, phone, email.

- Bất cứ lúc nào có câu hỏi gì bạn cứ mạnh dạn liên lạc với tôi nhé ! Khi nào bạn về nước cũng nên cho tôi biết, tương lai có thể tôi sẽ đặt chân tới đất nước của bạn.

- Thành thật cám ơn ông, về tất cả. Giọng Phong run run nghẹn ngào...Rồi Phong quay qua cô y tá.
- Cả cô nữa, nụ cười rất tươi, rất đẹp.

Cô y tá duyên dáng quay đi hướng về phía cửa sổ, cô kéo tấm màn vải lộ ra khung cửa kính. Tuyết vẫn từng cụm đọng lại trên sân cỏ. Màu trắng tinh khôi của tuyết, màu xanh mơn mởn của cỏ như đang đùa vui dưới những sợi nắng chiều nghiêng ngã. Những sợi nắng đan xen nhảy nhót...cái màu nắng nhàn nhạt ươm tơ...khiến lòng Phong gợi nhớ những buổi chiều tư lự trên đồi cù...thời sinh viên hoa mộng thuở Đà Lạt...

***

Thạch Phong nhớ lại cơn bảo tuyết bất ngờ...không biết cô gái trong giấc mơ là ai mặt mũi thế nào ? Nhưng cái tên " Vũ thư hiên " khắc trên cửa đá thì cứ rõ mồn một. Mùi hương kỳ ảo trên người cô, vị ngọt đậm đà của dược tửu, những tia sáng long lanh từ đáy cốc...Đó có phải là thứ mà người xưa vẫn ca ngợi : "Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi " ? Cô gái nào đã qua đời bất chợt để kịp lúc tặng chàng đôi võng mạc thay thế ? Nàng có liên hệ gì tới cô gái áo trắng của Vũ thư hiên ? Phong phải tìm cho ra câu trả lời.

Phong rời phòng đi tìm bàn giấy xin được xem hồ sơ nhập viện của mình.

7 giờ 15 ngày...tháng...năm...nghĩa là khoảng một tiếng sau cơn bảo tuyết. Có ai đó đã gọi cấp cứu khi bắt gặp Thạch Phong bất tỉnh ngoài tuyết giá. Người con gái xấu số tuyệt mệnh vì tai nạn xe hơi cũng vào ngày hôm ấy tên là Havy Le, 32 tuổi. Có thể là một người Việt Nam chăng ? Ngoài ra chàng không được biết gì thêm. Chàng muốn ngõ lời cám ơn và chia buồn với thân nhân của người quá cố cũng không được, tất cả được bảo mật.

***

10 năm sau.
Thạch Phong là một kỹ sư vi tính có uy tín trong nước. Tiếng tăm của chàng lan xa cả vùng Đông Nam Á. Phong chuyên tâm nghiên cứu những lập trình vi tính dành cho người khiếm thị. Công việc khiến chàng bận rộn luôn không có thời gian cho bản thân mình. Phong thường phải đi về giữa Sài Gòn- Đà Lạt.

Thạch Phong thích lái xe len lỏi giữa những sườn đồi bạt ngàn. Mùa xuân, tha hồ ngắm hoa cà phê phủ trắng từng vạt. Hè vàng rực với dã quỳ quanh lối, mùa thu ngắm hoa tường vi phủ đặc những bờ tường,thả hương nhè nhẹ pha sương. Rồi đến mùa đông lá thông non xanh nõn ...

Gần tới thác Prenn con đường bị nghẽn mạch. Phong đi tìm một con đường tắt để vào thành phố, nghe nói có con đường mòn sẽ tiết kiệm cỡ 10 cây số. Đằng nào cũng phải thử một lần cho biết. Loay hoay một hồi bị lạc vào triền núi, cơn mưa to bỗng ào ạt đổ về, con đường đất trở nên lầy lội, Phong buộc phải tấp xe vào vệ đường chờ cơn mưa đi qua. Ngồi trong xe nghe nhạc, tình cờ lại nghe ngay một giọng Huế hát Đây thôn Vỹ Dạ mượt như nhung. Tâm trí chàng bần thần với cơn bảo tuyết năm nào...

Rồi cơn mưa lớn cũng giảm dần chỉ còn làn mưa bụi lất phất, bóng tối vây quanh.
Phong rồ máy, máy không nổ, xuống xe loay hoay rọi đèn pin tẩn mẩn một lúc không xong. Chẳng lẻ phải ngủ lại giữa rừng ư ? Phong xách đèn pin bươn bả tìm hướng. Trời tối mịt chẳng biết đâu là đâu ? Thì nhắm mắt liều chân vậy, Phong để cho tiềm thức dẫn đường. Ở cuối khúc rẻ là một căn nhà hoang gần như đổ nát. Phong nghe rõ tiếng bước chân mình lạo xạo trên lá ướt. Phong đẩy cánh cổng sắt hoen rỉ, ì ạch mãi cũng mở ra nhường lối. Chàng quét đèn pin lên những bậc tam cấp trơn phủ rong rêu. Có một sức mạnh vô hình cứ đẩy chàng về phía trước. Chần chừ vài giây Phong để mình bước tới, dù sao căn nhà hoang cũng đỡ hơn bìa rừng. Ngôi nhà im ắng quá ! Chỉ có tiếng nước mưa rỏ giọt bì bỏm, tiếng côn trùng ra rả nhạc đêm, và tiếng của chính bước chân lãng tử lẻ loi giữa bạt ngàn gió lộng.
Phong lia ánh đèn tìm cửa vào nhà . Có một tấm bảng lớn vắt ngang cửa chính, Phong bàng hoàng nhận ra giòng chữ nghệch ngoạc " Vũ thư hiên " . Trống ngực Phong đập liên hồi, lòng thấy sợ muốn quay gót. Có nên bước vào Vũ thư hiên hay không ? Mùi hương kỳ ảo năm nào ? Vị rượu ngọt tê tê đầu lưỡi...Phong đang cố trấn tĩnh ...có gì mà sợ ! Thần chết ta cũng từng gặp mà, Vũ thư hiên có thể giải cho ta giấc mộng năm xưa chăng ? Cả em nữa, Havy Le.

Phong đẩy cửa, cánh cửa mục rã chỉ chực long ra. Một con mèo lớn nhảy xổ vào người chàng. Ngao ! Vuốt của nó vừa cào ngang mặt chàng thật sắc. Phong né người đụng vào vách tường, vài con dơi hoảng hốt bay ra...

Phong bật cười ha hả trong đêm...tiếng cười tạo thành một làn sóng rền vang vọng...Chỉ là con mèo hoang với vài cánh dơi đêm thôi mà. Chính tiếng cười đã trấn tĩnh chàng, mạnh dạn bước hẳn vào bên trong, mưa lại trút rào rào như thác đổ.

Mùi ẩm mục của căn nhà cho chàng một cảm giác kỳ lạ, vừa ngai ngái hăng hắc lại vừa dìu dịu thân quen. Căn nhà trống trơn có một chiếc giường nằm sát góc tường,cũ kỷ ọ ẹp dưới sức nặng của chàng. Chai nước mang theo vẫn còn một nữa...Phong uống cạn, đặt chiếc xách tay xuống làm chỗ ngã đầu, đôi mi chàng trĩu nặng...

Giật mình vì tiếng đàn réo rắt trong đêm...Phong nhìn quanh quẩn không thấy ai...chàng mơ hồ đi theo tiếng đàn dò dẫm trong bóng tối. Thì ra ngôi nhà rộng lớn thênh thang vậy. Phong dừng chân trước một căn phòng mà chàng khẳng định tiếng đàn phát ra từ đó. Vừa đẩy nhẹ cánh cửa đã nhìn thấy kỳ nữ, cô ngẩng lên nhìn chàng đôi mắt đen lay láy, nở một nụ cười hiền lành, có đường nét nào đó trông quen quen...

- Chàng ngồi đi ! Em đợi chàng lâu rồi.
- Đợi tôi ư ? Cô biết tôi sẽ đến đây sao ?
- Tựu rồi tan...
- Cô có phải là Havy Le, người đã tặng tôi đôi võng mạc ?

Cô gái không trả lời, đôi tay xinh lả lướt múa may trên cung đàn, miệng vẫn nở những nụ cười vô tư...
- Tại sao lại tặng mắt cho tôi ? Sao lại là cô mà không phải ai khác ?
- Xin lượng thứ vì em thật không biết ! Chỉ biết rằng em phải trả một món nợ đã trót vay chàng.
- Vay từ khi nào vậy ? Sao tôi chẳng có ý niệm gì ? Chúng ta đã từng gặp nhau sao ?
- Chỉ lần này nữa thôi. Từ đây hồn em sẽ ẩn náu vào những đóa dã quỳ. Chàng hãy bảo trọng.

Cô lại tan đi trước đôi mắt ngỡ ngàng của Thạch Phong...chỉ để lại làn hương như 10 năm về trước...chính là hương trầm. Trên phím đàn e ấp đóa dã quỳ màu trắng.

Nhặt hoa Phong nâng niu nó trong tay mình. Đóa hoa này không có mùi hăng hắc như dã quỳ ngoài kia. Cánh hoa dài hơn , hơi rũ xuống trắng tinh , đặc biệt nhụy của nó đen tuyền như con ngươi của lòng mắt trồi hẳn lên trên. Chàng trở về giường với đóa quỳ phát sáng trong đêm, ngủ một mạch tới sáng.

Buổi sáng vừa thức dậy Phong tìm tới căn phòng đêm trước. Cây đàn tranh trên vách đã mục nát, góc phòng có chiếc giường nhỏ, đầu giường có kệ sách ép sát tường còn sót lại vài quyển sách cũ long cã lề. Phong tìm thấy một tập vở học trò nhòe nhòe nét mực tím tròn trịa, một cuốn sổ ghi chép cá nhân, có một số bài thơ tuổi học trò vụng dại...

Gần cuối tập là bài thơ:

Đồi dã quỳ

Hái hoa dã quỳ đan thành vương miện
tặng em cô dâu riêng anh yêu dấu.
Trò chơi trốn tìm loanh quanh đồi núi,
em ngã đau chân lòng anh bối rối...

Hoa dã quỳ ơi ! vàng tôi nông nổi.
Niềm tin xanh cỏ em lớn lên rồi.
Mãi mãi tim anh dành riêng em đó !
cô dâu bé nhỏ nụ cười ngây ngô.

Thời gian trôi trôi...dã quỳ dẫn lối.
Tim anh buốt nhói tập tễnh thơ tình
Em thôi dại khờ vẽ lên mắt nhớ,
bờ môi muôn thuở nũng nịu tình tôi.

Hồn em một đóa những ngày xa xưa
giữ tim cất lửa - cho anh tình vừa.

-Vyvy-

Cái tên Vyvy cùng bài thơ dã quỳ dẫn chàng về quá khứ xa xăm...

Hơn hai mươi năm trước...
Tình cờ một lần xem báo tường giao lưu của một trường cấp 3 với các trường đại học Đà Lạt. Thạch Phong thấy thích bài thơ Đồi dã quỳ với cái nick Vyvy thật dễ thương. Chàng sinh viên quyết định ngâm bài thơ trong lần hội diễn văn nghệ mừng giáng sinh năm đó.Khi lời ngâm vừa dứt, tiếng đệm guitar còn buông nhịp chập chùng...

Một cô bé mảnh khảnh tất tả chạy lên sân khấu nói trong hơi thở ngập tràn cảm xúc...
- Em cám ơn anh đã chọn diễn ngâm bài thơ của em. Giọng anh trong và ấm lắm, khiến bài thơ của em thiệt hay thiệt lãng mạn...

Anh sinh viên lúng túng buông đàn bắt tay cô bé. Rồi cả buổi tối hôm đó không thể nào rời mắt khỏi vóc dáng thanh tao kia. Cô bé hình như cũng thế ! Sau đó hai người thường trao đổi thư từ với nhau về địa chỉ của ngôi trường mà họ đang học. Đó cũng là lần duy nhứt Thạch Phong gặp Vyvy. Dung nhan hiền ngoan đó cứ ám ảnh Phong mãi...Đôi mắt đen mơ màng, khuôn mặt trắng xanh xao, bờ tóc mềm buông xỏa, dáng đi hơi nhún nhảy.

Chỉ sáu tháng sau, Phong tốt nghiệp về tỉnh nhà. Những lá thư viết cho cô bé không có hồi âm, nên Phong đoán cô bé đã trườn khỏi tầm tay mình.

Ở trang cuối cùng cô bé viết :

Thạch Phong ơi ! Anh có nhớ em không ? Anh thật giống người con trai trong giấc mơ dã quỳ mà em đã thấy vào cái đêm em tròn 16 tuổi. Lần đầu gặp anh sao em có cảm giác thật là thân thiết, gần gũi như quen biết anh tự thuở nào. Anh đang ở đâu ? Bài Đồi dã quỳ em đã cố viết lại bằng ký ức của cơn mơ năm đó. Sao anh lại chọn nó hở anh ? Anh có cảm giác giống như em không ? Em sắp sửa đi xa, em để lại đây tập thơ này, để lại trái tim em ở nơi mà em đã chào đời và lớn lên. Nếu anh đúng là người con trai trong giấc mơ dã quỳ anh sẽ tìm đến đây, em đợi.

tháng 9 - 1995

Mang theo tập thơ cùng đóa bạch dã quỳ, Thạch Phong rời Vũ thư hiên. Có rất nhiều dã quỳ trắng thấp thoáng quanh ngôi nhà. Trở lại xe của mình nổ máy, lạ chưa ? Máy nổ ngon lành. Tới Đà Lạt Phong đi thẳng tới một trại ươm hoa, xin gặp chủ trại để hỏi thăm về đóa hoa lạ. Người yêu hoa trả lời :

- Đây không hẳn là dã quỳ, tuy cùng loài. Giống hoa này du nhập từ nước ngoài, không hiểu sao ông lại tìm thấy nó ở lưng chừng đèo Prenn.

Về nhà mình Phong đi thẳng vào văn phòng mở máy tính truy cập dữ liệu. Hoa có tên thị trường là Black eyes Susan - tên khoa học Echinacea, ngoài màu vàng và trắng còn có màu hồng và tím rất đẹp. Là loài hoa hoang dã phát tán nhờ bướm ong.

Lòng Thạch Phong tràn ngập một niềm vui rộn rã. Chàng sẽ biến Vũ thư hiên thành nơi chốn đi về cho riêng mình, sẽ nhân giống loài hoa quý hiếm này để nó được phát tán tự nhiên khắp miền cao nguyên thơ mộng. Rồi đây Bạch dã quỳ sẽ trở thành biểu tượng của tình yêu thuần khiết và thủy chung.

Mưa phố núi 15-9-2012

Posted by Unknown at 9:18 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Truyện ngắn

Thơ -Đầu tiên

Đầu tiên
Không phải người tình
chưa thổ lộ lời yêu
Anh chẳng phải người
thèm khát nụ hôn tìm thơm bờ môi mọng.

Chưa nắm tay em một lần
chưa từng...những đụng chạm ngu ngơ.

Giữa chúng ta là thơ
là những giấc mơ đẫm màu huyền thoại.

Vì thế anh ơi, lời yêu em không thể nói !
anh chẳng phải người mở cửa trái tim em.

Anh cho em cái nhìn đầu tiên
còn nguyên hương lúa chín,
đêm trăng hạ huyền
cao dao mẹ đong đưa.

Anh dẫn em lên đồi mơ...
vẽ vào mắt em bầu trời xanh ngan ngát.
Cánh diều no gió quẫy đùa
em rạng rỡ tim xuân.

Sao nỡ bỏ em một mình ?
giữa đồi cao bạt gió.
Trò chơi ú tìm ...
em lạc anh giữa cơn mơ.

Dòng đời và thơ
vô vàn điều nghịch lý.
Em bối rối tập lãng quên đời
chỉ nhớ mỗi anh thôi.

Nắm áo anh
còn nguyên thời con gái.
Giữ lại những ước mơ
tưởng đã tan chảy tự bao giờ.

Tìm lại hồn anh xưa
những vần thơ ngọc ngà em còn nuối.
Ai biểu anh đa tình ?
cho tim em lặng thinh.

Ai biểu anh không là trời cao,
mà tay em với hoài chẳng tới.
Ai biểu hồn anh cứ phơi phới...
Xuân tàn, xuân nữa...vẫn đầu tiên.

Mưa phố núi






Posted by Unknown at 12:08 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Thursday, September 27, 2012

GIỚI THIỆU CA KHÚC MỚI -h o a d i ê n v ỹ a n h t r ồ n g



https://www.box.com/shared/rotihjl2momdgh2748rs

h o a d i ê n v ỹ a n h t r ồ n g
thơ diênvỹ | nhạc dzuylynh
Album Bài Ca Cho Bối
đến Ja.

có phải em hương quỳnh đêm nguyệt tận

hạt sương khuya hay ngấn lệ trong lòng
diênvỹ-đóa trong trăng hoa đồng vọng
chuỗi âm buồn thi mộng có còn không?
trả lại em hương quỳnh đêm nguyệt tận
hãy trao anh diên vỹ nở trong trăng
vườn đã khép hay cung hằng chưa mở
để câu thơ trên án phủ bụi mờ
-lanchy-


kể từ khi...
anh quên chia cho em niềm đau cuộc sống
là lúc chúng mình không còn những cảm thông
em dằng dặc với khoảng không trống rỗng
anh xót lòng khi buổi hẹn em quên

chiều đến, chiều đi, chiều xóa hẳn tên
em không nhớ bao lần mình đã khóc
chỉ biết đã quen rồi với những đêm trằn trọc
giấc ngủ không thành, giấc mộng cũng tan

anh bây giờ còn những bước lang thang
tìm cho được mặt trời chiều vừa tắt
anh từng hứa tặng em vầng trăng bạc
hoa diên vỹ sau nhà anh trồng tận đầu xuân

chiều đến...
chiều đi...
chiều lại cứ tan
hoa diên vỹ đã bao mùa rực nở
nào đâu trách những câu chuyện tình dang dở
lòng chỉ buồn chưa lần ngắm màu hoa

sep. 14, 2012 . sep. 26, 2012
diên vỹ . dzuylynh



 
Posted by Unknown at 11:24 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: nhac

Thơ - Dĩ vãng

Dĩ vãng
Bỏ lại sau lưng tôi
Em và một thời hoa mộng
tiếng chim chiều chíu chít gọi hoàng hôn.
Chim về tổ. Nhánh sầu đông buồn ngủ.
Chiều rơi trên sông,
trên vạt áo mẹ lấm tấm nâu sòng.

Con đò lững lờ đợi trăng lên...
Tôi nhớ em đem đàn ra gảy
Dòng sông cạn khát khô tìm bờ cháy
Bài hát tôi vỡ vụn rớt giữa dòng.

Bỏ lại quê hương tôi
cơn mưa chiều vội vả
Ánh đèn mù mờ nhấp nhóa
con cuốc gọi chiều -đò lỡ bỏ bến sông.

Nước lớn ? Nước ròng ? Con nước lại đổi dòng !
Bỏ lại sau lưng - tôi - một thời nông nổi.
Đêm buông, chùng tiếng đàn tôi nhức nhối.
Bỏ lại bên trời, tôi. Dĩ vãng - cút côi .

Mưa phố núi 23-9-2012



Posted by Unknown at 12:42 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Wednesday, September 26, 2012

Thơ Cao Nguyên - bay qua hoàng hôn



bay qua hoàng hôn

trừ ba giờ . cộng ba giờ
hoàng hôn nối giữa hai bờ Đông - Tây
bờ Đông chưa khép bóng ngày
bờ Tây đã ửng vàng mây bềnh bồng

qua khung cửa . ngắm thinh không
hai chiều đảo gió dưới lòng cánh bay
lạnh chườm ngoài mảng kiếng dày
thèm ơi . một cốc ấm đầy men xuân
bao lần đi với tần ngần
sao còn lạ với nỗi trầm tâm tư
âm vang xưa mấy điệu cười
qua thời gian trở đã rời cánh môi

xuống lên còn níu bồi hồi
e buông sợ mất khoảng đời ngụ ngôn
đến đi trên rặng hoàng hôn
ngắm qua ngẫm lại . thấu vòng chuyển lưu!

Cao Nguyên

Washington.DC - California, May 2012

Posted by Unknown at 10:20 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Sunday, September 23, 2012

Giới thiệu ca khúc mới - Thổn Thức




        
Thổn Thức


Anh vẫn mãi thênh thang như biển cả ...
Ru tim em, con sóng hát vỗ bờ.
Để nổi nhớ hiện hình trôi ra biển ...
em ngàn năm ôm mãi mối tình xa...

Em hãy lắng tim em nghe biển hát
Nhẹ tênh tênh con sóng đuổi xa bờ
Kìa ! triền sóng vỗ về lên bờ cát...
.Thành lời yêu ru em giấc ban trưa.

Bóng tối ... bóng tối ...? ( Chorus )
Có làm em run rẫy,
Có thấm buồn - có trống vắng xót xa...
Em hãy nhớ những cơn mưa ngày ấy ...
Từng sợi rơi , giăng nỗi nhớ hiền hoà.

Và cuộc sống ... cuộc sống...
Nếu có vô tình như thế ?...
Em hãy là cô bé thích mộng mơ.
Xoè bàn tay đếm nổi sầu qua kẽ
Nghe tim mình thổn thức dấu ... yêu ... xưa !

 
 

Posted by Unknown at 2:26 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: nhac moi

Friday, September 21, 2012

thơLangthangBNN - Thương Em

Thương Em
thương em một vầng mây trắng
trời xanh năm tháng vẩn vơ
hồn anh muốn tan thành nước
cho mây soi bóng mặt hồ

thương em con đường đến lớp
ngập ngừng lối sỏi bâng khuâng
muốn hóa thân ngàn xác lá
êm đềm nâng nhẹ bước chân

thương em làn khói mong manh
lẩn khuất hoài trong sương trắng
anh mơ biến thành tia nắng
sương tan khói tỏa lênh đênh

thương em lạc vào huyền thoại
mơ màng Ngư nữ xa khơi
nhưng bởi vì em rất thật
nên anh vẫn muốn làm người...

LangthangBNN tháng 9-2012





KHEN CHÊ

Một lần anh khen em
em thẹn thùng cuối mặt
Một lần anh trách em
em rưng rưng nước mắt !

Hai lần anh khen em
em long lanh đáy mắt !
Hai lần anh trách em,
em giận hờn cúi mặt .

Nhưng anh vẫn khen em
Vì em nhiều tính tốt
Và vẫn trách em hoài !
Khi em còn nông nổi ...

Sao anh cứ khen em
Rồi lại chê em mãi ?
Câu trả lời đơn giản :
Bởi vì anh yêu em ...

LangthangBNN - Đalat 1985


Posted by Unknown at 12:21 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: thơ BNN

Thursday, September 20, 2012

truyện ngắn LangthangBNN -TRÁI TIM BĂNG GIÁ



TRÁI TIM BĂNG GIÁ 
 

Tôi với hắn là bạn thân từ nhỏ. Ngày xưa còn ở ngoài quê nhà tôi ở sát nhà hắn nên chúng tôi cứ như là một cặp song sinh. Lúc nhỏ cùng học một lớp, đi đâu làm gì cũng có nhau. Lớn lên cùng vào một trường đại học và bây giờ ở cùng một thành phố, lại là đồng nghiệp nữa chứ!

Ấy vậy mà tính cách của tôi với hắn lại hoàn toàn trái ngược. Tôi sôi động ồn ào bao nhiêu thì hắn lầm lì ít nói bấy nhiêu. Tôi khoái mấy môn xã hội, văn học nghệ thuật còn hắn lại chuyên tâm vào các môn khoa học tự nhiên và nhất là cái môn loằng ngoằng những ký hiệu luôn khiến tôi hoa mắt váng đầu được gọi là Toán học. Hắn rất say mê "nghiên cứu khoa học" và đã có lần hắn làm nổ tung cả hệ thống điện nhà hắn trong một cái trò ngu ngốc mà hắn gọi là "thí nghiệm vật lý học các chất bán dẫn điện" gì gì đó, báo hại lây qua cả nhà tôi tối đó cũng bị mất điện luôn vì cả hai nhà dùng chung đồng hồ điện. Đối với tôi thì chuyện đó chẳng nhằm nhò gì vì mất điện thì tôi lại có lý do vô cùng chính đáng để khỏi phải học bài, xách cây đàn ghi-ta leo lên mái nhà ngồi đánh mấy bản nhạc classic mà tôi rất thích. Nhưng khoái nhất là được chọc vào cái lỗ tai hắn đang khổ sở vì bị mẹ la rầy cái tội học đòi làm nhà bác học. Và vì không có điện nên hắn chẳng thể nào tiếp tục được cái "thí nghiệm" mà theo hắn là đã tìm ra nguyên nhân lần thất bại vừa rồi. Không làm gì ở dưới đất được nên hắn leo lên mái nhà ngồi cùng tôi. Nhưng đừng có tưởng hắn yêu thích âm nhạc gì đâu, hắn leo lên để cản trở cái thiên tài nghệ thuật của tôi bằng cách ra sức thuyết giảng về trăng sao vũ trụ thiên hà, về cái giả thuyết Big Bang gì đó là nguồn gốc của mọi thứ trên trời dưới đất này... Còn nhớ lần đó tôi đã nói khía hắn: "theo tao thì hồi chiều có một "Big Bang" là nguồn gốc của chuyện tao với mày ở trên mái nhà còn trong nhà thì tối thui!". Thế là hắn tức khí trèo xuống đi ngủ, còn cái tâm hồn nghệ sỹ của tôi cũng tắt ngúm theo luôn nên tôi cũng làm như hắn.

Trong lớp, hắn là siêu sao về việc học hành, còn tôi thì lại là “siêu quậy”. Những thành tích của hắn tại các kỳ thi học sinh giỏi mọi cấp và những giải nhất mà hắn đem lại cho lớp trong các kỳ thi Đố Vui Để Học cũng chỉ ngang ngửa với những “kỳ tích” nghịch ngợm oái oăm mà tôi luôn là kẻ đầu têu gây ra biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười cho các thầy cô. Có lần đang giờ học tôi “có việc” phải xuống toa-lét gấp , thoáng thấy bóng thầy giám thị cũng đi vào khu vực đó tôi liền rón rén theo sau dán một cái đuôi giấy dài và loăn xoăn vào lưng quần của ông rồi “nín” luôn chạy về lớp… Cứ nhớ lại cái cảnh cả dãy lớp học im phăng phắc chỉ có tiếng giảng bài của thầy cô, thầy giám thị thì nghiêm trang đạo mạo đi tuần tra dọc hành lang, vậy mà đi ngang qua cửa lớp nào là lớp đó cười ầm lên như thể Sạc-lô giá đáo là tôi còn mắc cười cho tới tận bây giờ.

Mà thôi, nếu cứ kể hoài những chuyện “nhứt quỷ nhì ma thứ ba là… cái thằng tôi“ đó thì tôi e rằng cái truyện ngắn này không khéo lại trở thành truyện dài, có khi là trở thành một thiên tiểu thuyết đồ sộ tiêu biểu cho cả cái sự nghiệp thơ văn nửa mùa của tôi thì thật là tai hại khôn lường! Một cách ngắn gọn là hắn và tôi khác nhau như nước với lửa cả về khả năng lẫn tính cách, vậy mà ông Trời cứ bắt tôi và hắn phải sống và làm việc gần nhau như bóng với hình.

Chúng tôi là đồng nghiệp, nghề của chúng tôi là sửa chữa máy tính. Hắn đến với công việc này vì hắn say mê kỹ thuật và rất nghiêm túc trong việc làm ăn kiếm sống. Còn tôi, tôi khoái cái máy tính như là một phương tiện để tôi có thể lang thang nhiều hơn trong những ngóc ngách của cuộc đời lộn xộn này. Vậy nên mỗi khi vào internet, trong khi hắn đang sưu tầm những chương trình, những thông tin khoa học, những tiến bộ kỹ thuật thì tôi lại thích lang thang qua các trang nghệ thuật… và nhất là vào chat để nói chuyện lan man trời đất với mọi người. Hắn cũng có vào chat nhưng thường thì hay nói chuyện trao đổi kiến thức vi tính với các đồng nghiệp hơn là tán gẫu với mấy “girl”. Mà cái nickname của hắn nghe cũng lạnh tanh: IceHeart!, trước đó hắn còn dùng cả tên viết tắt của hắn để làm nickname nhưng sau này hắn không muốn lộ tẩy để khỏi bị thiên hạ phiền nhiễu nên mới đổi qua cái tên nghe ớn vậy, lạnh lẽo như chính cuộc đời của hắn…! Ai đã từng chat với hắn cũng đều công nhận điều này, một vài chatter nữ đã có ý định làm tan chảy trái tim băng giá của hắn, vậy mà hắn tỉnh queo như thể đang nói chuyện với… tàu Titanic chứ không phải là một cô gái! Riết rồi chẳng còn cô nào muốn chat với hắn. Được rảnh rỗi, hắn bắt đầu ra tay “dẹp loạn” trong chatroom. Cứ hễ có chatter nào ăn nói bậy bạ là hắn lên tiếng công kích cho đến khi nào tay kia chán cái trò lời qua tiếng lại với hắn mà nín đi hay logout mất thì hắn mới chịu thôi. Công bằng mà nói thì như vậy cũng có cái hay là những người nói chuyện đàng hoàng đỡ bị bẩn mắt bẩn tai vì những lời rác rưởi, nhưng nhiều khi vào chatroom mà thấy ba bên bốn bề im phăng phắc chỉ có tiếng whisper thì cũng chán thiệt.

Thế rồi một ngày kia tôi và hắn cùng quen với một chatter nữ , chuyện này thì không có gì mới vì trên chat người ta có thể nói chuyện một lúc với mấy chục người. Nhưng cô bé này thì nói chuyện rất dịu dàng dễ thương đến nỗi cái thằng lãng tử giang hồ là tôi đâm ra xao xuyến… Nhưng mặc tình cho tôi năn nỉ cách mấy thì nàng cũng chẳng chịu hé răng cho tôi biết tên tuổi, công việc, số điện thoại của nàng, những cái chí ít để chúng ta có thể biết về một con người, để mà xem xem có nên đầu tư thời gian và trí tuệ để mà nói chuyện với một ảo ảnh trời ơi đất hỡi hay không? Mỗi khi vào chat nhìn thấy cái nickname quen thuộc đó là tôi cứ hồi hộp như thể lần đầu đến nơi hò hẹn… Nói chuyện với nhau trên chat mà tôi cứ ấp a ấp úng, mọi bản lĩnh của tôi hình như bỏ tôi mà đi lang thang đâu mất tiêu, để lại cái thằng tôi tội nghiệp chẳng biết phải ăn nói ra làm sao với người trong mộng. Có lần nàng hỏi tôi có phải là bạn của IceHeart không, tôi đáp phải thế là nàng hỏi tôi một thôi một hồi về cái thằng bạn băng giá của tôi, chứng tỏ nàng đang rất quan tâm đến hắn. Trả lời những câu hỏi của nàng mà tôi buồn đến tận đáy ruột gan. Tôi biết mình chẳng là gì cả đối với nàng. Mà suy đi xét lại thì cũng đúng thôi, so với hắn thì tôi chỉ được có mỗi chuyện là hay đi lang thang thơ thẩn chứ còn mọi cái khác tôi chẳng thể nào được như hắn. Thôi thì đành rút lui cái ý định làm quen với nàng thật sự ngoài đời. Chuyện này làm cho tôi buồn đến mấy ngày sau không muốn vào lại chatroom.

Thằng IceHeart dĩ nhiên là biết chuyện, chúng tôi thân nhau lắm mà! Hắn hỏi tôi có muốn biết gì về cô bé đó không? Rằng hắn có tất cả thông tin về nàng, nàng còn send cho hắn cả hình nữa chứ… Ôi trời đất quỷ thần ơi! Nhìn tấm hình của một cô bé dễ thương như vậy mà hắn vẫn tỉnh queo nói rằng hắn chẳng thích hẹn gặp nàng một chút nào, dù cả hai đã quen thân lắm trên chatroom, hàng đêm hắn và nàng vẫn nói chuyện điện thoại có khi cả mấy tiếng đồng hồ! Đến nước này thì tôi thật là hết biết luôn. Tôi kêu hắn dẹp cái chuyện cô bé đó lại, tao với mày đi làm vài chai cho đỡ buồn. Ngồi trong quán tôi nói với hắn là hắn không thích cô bé sao nói chuyện thân thiết với nàng chi vậy? Lỡ mà nàng thích hắn thì có phải là tội nghiệp cho nàng lắm không? Hắn nói là yên tâm đi không có sao đâu, hắn đã có cách rồi! Tôi nghe mà lòng đầy nghi hoặc không biết cái đầu óc khô khan lạnh lẽo của hắn đã nghĩ ra cái cách gì?

Sau đó thì cuộc sống của chúng tôi vẫn trôi qua từng ngày từng tháng. Hàng ngày tôi vẫn lang thang ngoài đời và trên chat. Mỗi lần ghé vào chatroom tôi cũng để ý tìm cái nickname quen thuộc nhưng bây giờ thì nàng hầu như rất ít khi lên… Có lẽ sự vật hiện tượng và cả con người cuối thế kỷ 20 này biến đổi nhanh hơn tôi tưởng. Chỉ còn lại mình tôi là vẫn lang thang không biết đến bao giờ.

Mọi việc tưởng chừng sẽ chìm sâu cho đến một ngày…

Thằng IceHeart bất ngờ gọi điện, kêu tôi đến ngay quán TN đường SNA gấp! Cha Mẹ ơi, việc gì mà gấp dữ vậy trời? Tôi vội vàng phóng tới xem xem có chuyện gì. Vừa bước vào quán còn đang nghiêng nghiêng ngó ngó thì cái điện thoại của tôi rung liên hồi. Tôi rút ra coi thấy số lạ hoắc, chưa kịp OK thì bên kia tắt máy. Ah, có lẽ người ta nhầm số đây! Tôi tự nhủ vậy rồi tiếp tục công cuộc truy tìm thằng bạn tôi thì điện thoại lại rung. Tôi bắt máy để lên tai và nghe trong đó cất lên một giọng nói thật ngọt ngào: "Em ở đây mà, ngay góc phía tay phải của anh á! Anh không nhận ra em sao?" Tôi nghĩ thầm chắc mình đang mằm mơ quá và từ từ quay người lại… Trời ơi là đất ơi, cô gái trong tấm hình của thằng IceHeart đang ngồi phía trong kia. Cầm một cái điện thoại di động trên tay, nàng nhìn tôi bằng đôi mắt mang hình viên… kẹo!

Sàigòn, 1999
LangthangBNN

< Sửa đổi bởi: LangthangBNN -- 16.9.2012 14:00:45 >
Posted by Unknown at 11:38 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Truyện ngắn

Wednesday, September 19, 2012

photos - Hè muộn

Hè muộn


















photos by muaphonui
 


Posted by Unknown at 12:42 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: photo

Tuesday, September 18, 2012

Thơ Thâm Tâm

Vằng Vặc Muôn Thu
---Thơ Thâm Tâm ---

Tên thật là Nguyễn Tấn Trình ,sinh ngày 12 tháng 5 năm 1917 , Hải Dương ,Bắc Việt. Ông làm thơ rất nhiều thường đăng trên các tạp chí như Tiểu thuyết thứ bảy ,Tiểu thuyết thứ năm ,Ngày Nay nhưng không xuất bản thành sách.Thi nghiệp của ông có một giai thoại mà khách yêu thơ không thể không biết : đó là mối tình nửa hư nửa thực của ông và nữ thi sĩ T.T.KH , tác giả bài thơ Hai sắc hoa ti-gôn. Cho đến nay sau gần một thế kỷ ,vẫn không ai biết gì thêm về mối tình bí ẩn này.

Khi chiến tranh Pháp Việt bùng nổ ,cũng như nhiều thanh niên Việt Nam yêu nước khác.Nhà thơ Thâm Tâm tham gia cuộc kháng chiến dành độc lập cho quê hương. Khi đất nước chia đôi không ai nghe tin tức gì về nhà thơ này. Năm 1968 , trong bộ sách biên khảo Việt Nam thi nhân tiền chiến ,trong phần tiểu sử ,ông Nguyễn Tấn Long ghi rằng : có tin thi sĩ Thâm Tâm đã chết bên bờ sông Đuống. Thi ca Việt Nam đã mất đi một tiếng thơ nồng nàn cả về tình yêu lẫn tình non nước.


TỐNG BIỆT HÀNH

Đưa người ta không đưa sang sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Bóng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình một dửng dưng
Ly khách ! Ly khách ! Con đường nhỏ
Chí lớn chưa về bàn tay không ,
Thì không bao giờ nói trở lại !
Ba năm mẹ già cũng đừng mong.

Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
Một chị hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ xót
Ta biết người buồn sáng hôm nay
Trời chưa mùa thu tươi lắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt ướt
Vo tròn thương tiếc chiếc khăn tay...

Người đi ! Ừ nhỉ ! Người đi thực !
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu cay.

Mây thu đầu núi gió lên trăng
Cơn lạnh chiều nao đổ bóng thầm
Ly khách ven trời nghe muốn khóc ,
Tiếng Đời xô động tiếng hờn căm.


NGẬM NGÙI CỐ SỰ

Lảo đảo năm năm lệ mấy hàng
Ngậm ngùi cố sự , bóng lưu quang
Cuối thu mưa nát lòng dâu bể
Ngày muộn chuông đau chuyện đá vàng.

Chán ngán nhân tình sầu ngất ngất
Già teo nhân thế , hận mang mang...
Hẹn cùng trời đất mòn xuôi ngược
Chí lớn không đầy nửa tấc gang.

trích tuần báo Sài Gòn Nhỏ - của chị Hoàng Dược Thảo
Little Sai Gon New of California

 
Posted by Unknown at 2:01 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Monday, September 17, 2012

Giới thiệu ca khúc mới - Theo Mưa Về Phố

 
Theo Mưa Về Phố
Thơ Mưa phố núi
Nhạc và trình bày Lang Thang Cali

Mưa rơi thềm vắng ,đã vơi chưa ? Hay vẫn mong chờ .
Cho nhau là hết ! Có ai hững hờ như áng mây kia .

Mưa rơi triền núi nụ hôn em đã trôi xuôi dòng,
Dòng sông xưa vẫn trôi về bến .
Nụ hôn em gởi ai bên trời .

Theo mưa về phố - hạt mưa rơi ngất ngây trong hồn .
Theo mưa về phố -Chiều mưa rơi có phai niềm nhớ thương .
Bay đi niềm nhớ mặc mưa tuôn cứ trôi xuôi dòng .
Theo mưa về phố nhớ thương mong chờ xin gởi trong mơ .

Ngày mưa đi mây giăng sầu nhớ .
Nụ hôn trôi mất đâu xa rồi .
Nụ hôn ai ước mong tình cuối
Nhiều nụ hôn thả trôi chơi vơi ...

Theo mưa về phố ...
Posted by Unknown at 12:28 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: nhac moi, tmvp

Thơ - Mùa thu - em & tôi

Mùa thu - em & tôi

Thu trút lá.
Hỏi mùa, sao cứ buồn da diết ?
Tôi yêu em
tẩn ngẩn chẳng thành lời .
Gió nói gì cùng những áng mây trôi
Tôi bãng lãng giữa muôn ngàn quên - nhớ !

Thu bỡ ngỡ
tim tôi dường nghẹn gió,
nhặt trái sầu
ươm mầm rễ chồi đau .
Có những lúc thấy mình
bỗng ngơ ngẩn chi đâu.
Thu vẫn đến ! Ừ , kệ thu cứ đến.

Em và tôi ,
những cơn gió nghịch mùa
Thích cợt đùa chạy trốn nỗi hoang sơ
Thu hờ hững - mà tình tôi bền vững
Em ngây thơ nên thu mãi dệt mơ...

Vàng ươm mật - sau lưng tôi hương cốm
Nắng hanh hao - óng ả nỗi buồn phơi !
Ngày vội vã - tôi bồi hồi tỉnh thức ?
Nhặt bóng mình, xếp lá cất mùa rơi.


Mưa phố núi 16-9-2012




Posted by Unknown at 12:01 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Sunday, September 16, 2012

thơ - Giọt nhớ

Giọt nhớ
Thêm một giọt
nhỏ xuống chiếc ly trong.
Cốc thủy tinh soi tôi thấy rõ lòng,
từng giọt nhớ rồi sẽ tràn miệng cốc.
Vỡ tan thành những mạn sóng bềnh bồng...

Chẳng có gió sao thuyền lòng chao đảo ?
Tựa bờ yêu mà nổi nhớ chông chênh.
Chửa già đâu sao lẫn lộn muộn phiền,
Hay ta vốn sinh ra từ ấm ớ ?

Cả buổi sáng thấy lòng mình ngập nhớ
lười bữa trưa , giấc ngủ cứ bần thần !
Cả buổi chiều vơ vẩn bên khung cửa
Hoài niệm nào còn thừa mứa trong em.

Ngước nhìn trời thả trôi từng đám nhớ,
bồng bềnh mây - xin hãy đan giùm tôi.
Chiếc gối xinh êm êm gởi bên trời...
Anh mỗi tối - à ơi - vào giấc nhớ .

Mưa phố núi 16-9-2012




Posted by Unknown at 10:45 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Bí ẩn cuộc tình Hàn Mạc Tử & Mộng Cầm


Bí ẩn cuộc tình Hàn Mạc Tử & Mộng Cầm

Trong một lần may mắn được gặp nữ sĩ Mộng Cầm, tác giả bài báo đã được nghe bộc bạch những gì mà bà giấu kín trong lòng gần 60 năm.
Từng ngâm nga thơ Hàn Mặc Tử, từng nghe chuyện tình của Hàn thi sĩ với Mộng Cầm, rồi từng nghe đi nghe lại ca khúc "Hàn Mặc Tử"của Trần Thiện Thanh, bất ngờ vào mùa hè năm 1997, tôi lại có dịp ngồi cạnh "người đẹp của thi nhân", nơi một quán cà phê sân vườn, mang tên Mộng Cầm.

Quán là một căn nhà lợp tranh, cạnh đại lộ Nguyễn Văn Linh, khu Nam Sài Gòn, xung quanh có nhiều ao bèo thả cá để khách có thể vừa câu cá vừa nhâm nhi cà phê. Chủ quán là đôi vợ chồng bác sỹ Mộng Đào và Phạm Thiên Bê, con gái và con rể của bà Mộng Cầm.

Đây thôn Vĩ dạ, một vết cứa đâm tim

Người ta chỉ mới được biết về mối tình lãng mạn của Mộng Cầm - Hàn Mạc Tử qua sách báo. Nhưng bên cạnh mối tình đẹp như mơ ấy, còn có một đời thường với rất nhiều bí ẩn. Mộng Cầm- Huỳnh Thị Nghệ, người thiếu nữ trong mộng ngày xưa ấy của Hàn Mạc Tử, trước mặt tôi bây giờ là một cụ bà ở tuổi tám mươi. Tuy vậy, trên gương mặt bà vẫn còn phảng phất nét kiêu sa. Thốt nhiên bà mở lời: "Vào tuổi này rồi chẳng còn gì để giấu". Rồi bà kể như từng phân đoạn hồi tưởng, qua hơi thở có khi hụt hẫng, đứt quãng, dường như là những lời sám hối, tiếc thương.



Nữ sĩ Mộng Cầm khi quen nhà thơ Hàn Mạc Tử.

Quê Mộng Cầm ở Phan Thiết, gần lầu Ông Hoàng nhưng thân sinh bà lại ra làm việc tận Nghệ An. Và ngày 17/7/1917, bà được sinh ra ở đó nên mới có tên "cúng cơm" là Huỳnh Thị Nghệ. Thì ra, tên Nghệ là do sinh ở Nghệ An. Sau đó bà được gửi về trọ ở nhà ông cậu ở Phan Thiết học trường Pline Exercices.
Mộng Cầm là cháu gọi nhà thơ Bích Khê bằng cậu nên bà cũng có "máu thơ văn". Tên Mộng Cầm xuất hiện từ khi bà làm thơ gửi đăng báo. Qua những vần thơ trên báo, Hàn Mạc Tử đã tìm đến làm quen, bày tỏ tình cảm với bà qua bài Muôn năm sầu thảm, với câu mở đầu "Nghệ hỡi Nghệ"…Bài thơ ấy, bà Mộng Cầm vẫn thuộc nằm lòng từ đó đến nay. Hàn Mặc Tử là tình yêu đầu đời của bà.

Bà nhìn ra bầu trời tím hoàng hôn ngoại ô Sài Gòn hồi tưởng… Một mùa hè, năm xưa, Hàn Mặc Tử từ Quy Nhơn vào Phan Thiết thăm Mộng Cầm. Hàn hỏi ở đâu có cảnh đẹp thì đưa anh đi thăm cho biết. Mộng Cầm đã đưa Hàn Mặc Tử lên lầu Ông Hoàng. Đó là một ngọn đồi thấp, nhưng lên đó vào những đêm trăng tỏ, có thể nhìn thấy Mũi Né và thị xã Phan Thiết mờ ảo, lấp lánh đèn hiệu hay đèn ghe chài như những viên kim cương khổng lồ. Nào ngờ, đây lại là lần đi chơi sau cùng của hai người. Hàn Mạc Tử ra Huế, sau đó vào Quy Nhơn, điều trị bệnh phong ở bệnh viện phong Quy Hòa, và mất ở đó .

Tại sao Hàn Mặc Tử lại ra Huế? Bây giờ thì Mộng Cầm nói hết những gì mà bà giấu kín trong lòng gần 60 năm. Đó là Hàn Mặc Tử có mối tình đầu với một cô gái Huế tên là Hoàng Cúc. Thân sinh của Hoàng Cúc làm quan chức trong Sở Đạc điền ở Quy Nhơn. Sau khi biết Hàn Mặc Tử theo đuổi con gái mình, do không thích văn nhân, thi sĩ nên ông đã tìm cách đưa Hoàng Cúc về Huế. Thế là Hàn Mặc Tử ra Huế tìm và sau đó có bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ. Bài thơ này tuyệt hay nhưng Mộng Cầm lại ghét cay, ghét đắng...

Bà trải các câu thơ ra và dằn từng tiếng, khác với các nghệ sĩ ngâm thơ ngọt ngào. Và dằn cho đến câu cuối: "Sao anh không về chơi thôn Vĩ/Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên/Vườn ai mướt quá xanh như ngọc/Lá trúc che ngang mặt chữ điền…".



Ảnh nữ sĩ Mộng Cầm chụp năm 1990.

Không biết lần này ra Huế, Hàn có tìm đến thăm cụ Phan Bội Châu như lần trước, hồi cuối năm 1931, khi còn là Phong Trần hay không? Bấy giờ thi sĩ mới 19 tuổi, tìm đến thăm cụ Phan Bội Châu ở Bến Ngự, giữa vòng vây của mật thám Pháp. Do trước đó, từ năm 1930-1931, Hàn đã nổi tiếng với bút hiệu Phong Trần là nhờ lời giới thiệu của cụ Phan. Lúc bấy giờ cụ Phan bị Pháp bắt an trí ở Huế. Cụ lập Mộng Du thi xã với mục đích quy tụ những nhà thơ yêu nước, Hàn Mặc Tử gửi đến thi xã 3 bài thơ yêu nước là Thức khuya, Chùa Hoang và Gái ở chùa (sau in lại trong "Lệ Thanh thi tập"). Mở đầu bài "Thức khuya" có câu: "Non sông bốn mặt ngủ mơ màng/Thức chỉ mình ta dạ chẳng an…" và được cụ Phan rất tán thưởng "…Từ ngày về nước đến nay, được xem nhiều thơ văn quốc âm, song chưa gặp được bài nào hay đến thế…Ước ao có ngày gặp gỡ". Cụ đã họa lại và cho đăng báo. Bài họa bài "Thức khuya" mở đầu: "Chợ lợi trường danh tí chẳng màng/Sao ăn không đặng ngủ không an…".

Ngoài Hoàng Cúc và Mộng Cầm ra, Hàn Mặc Tử còn có hai người tình nữa là Mai Đình nữ sĩ và Ngọc Sương, chị gái của thi sĩ Bích Khê. Mối tình của Mai Đình nữ sĩ không sâu đậm, chỉ là "tình văn chương", còn với Ngọc Sương thì như ngọn gió mát thoảng qua đời Hàn mà thôi (theo Quách Tấn, một người bạn thân thiết của thi sĩ).

"Lầu Ông Hoàng đây, anh ở đâu"

Mối tình của Hàn Mặc Tử và Mộng Cầm chẳng đi đến đâu. Mộng Cầm bộc bạch: Với hai lẽ, một là bà là con nhà phong kiến, cha mẹ luôn cản trở bà lấy một người Công giáo, lại là văn nhân, thi sĩ. Nhưng quan trọng hơn là lúc ấy bà quá thương Hàn Mặc Tử.

Theo bà hiểu thì người bị bệnh phong gần đàn bà sẽ rất mau chết. Vì vậy, bà cố tránh để Hàn Mặc Tử mau chóng bình phục, sau đó sẽ liêu lần với cha mẹ. Nhưng tiếc là Hàn không qua khỏi… Bây giờ người đọc thấy những vần thơ hai người viết cho nhau rất thắm thiết, nhưng thật sự cho đến lúc Hàn Mặc Tử mất, giữa Mộng Cầm và Hàn Mặc Tử không hề có chuyện gần gũi. Thời ấy, mới cầm tay nhau là đã run lắm rồi. Sau này nhớ lại những kỷ niệm với cố nhân, Mộng Cầm có bài thơ "Kỷ niệm Hàn Mặc Tử ở lầu Ông Hoàng", một bài thơ chưa bao giờ phổ biến, được bà chép tay, nét chữ đã phai màu, trao cho tôi. Bài thơ như sau: “Sương sa trong lúc hoàng hôn/Đường lên dốc đá sáng dần bể xanh/Triều dâng con nước mênh mông/Chuông chùa văng vẳng tiếng lòng xôn xao/Lầu Ông Hoàng đây, anh ở đâu?/Hồn xưa anh mất cảnh gieo sầu/Mây mù phủ kín vòng bình địa/Căm hờn tháp cũ cuộc bể dâu”.

Thật cảm động, như một chiều tình cờ được nghe thơ nhạc giao duyên, vì khi bà Mộng Cầm ngâm nga: "Lầu Ông Hoàng đây, anh ở đâu" thì cô con gái, bác sỹ Mộng Đào mở lớn nhạc bài "Hàn Mặc Tử".

Sau khi Hàn Mặc Tử mất, Mộng Cầm lập gia đình và sinh được 7 người con. Người bạn đời của bà cũng biết rõ mối quan hệ của bà với Hàn Mặc Tử nhưng vẫn tôn trọng nhà thơ quá cố. Con gái lớn của bà là Mộng Đào, là bác sĩ, đang công tác tại TP HCM. Mười lăm năm trước, Thành phố mới Nam Sài Gòn được khai hoang trên đồng phèn, Cảnh chiều buồn vắng vẻ, khi tiễn chân tôi ra cổng, bà níu tay tôi dặn dò: "Anh coi có bạn bè nhạc sỹ, nhờ phổ bài thơ này ra bài hát dùm tôi". Ngày 23/7/2007, bà Mộng Cầm qua đời tại số nhà số 300, Trần Hưng Đạo, Phan Thiết.

Theo lời trăng trối của bà Mộng Cầm, cô con gái Hồ Mộng Đức đã mai táng bà trên lưng đồi lầu Ông Hoàng. Và lầu Ông Hoàng từ lâu đã đi vào tâm thức bao thế hệ khi nghe những bài hát về mối tình lãng mạn này, như Hàn Mặc Tử, Mộng Cầm Ca… và cả bài ca vọng cổ Tâm sự Mộng Cầm… Thế mà đến nay tôi vẫn chưa nhờ ai phổ nhạc bài thơ "Lầu Ông Hoàng đây, anh ở đâu?" của bà được.

Lê Văn Sâm   - nguoiduatin.vn -  ngocdam66 dtphorum.net
Posted by Unknown at 1:22 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: điểm tin

Thursday, September 13, 2012

Thơ - Xòe



Xòe

Xòe tay đếm nỗi buồn rơi
đếm qua đếm lại buồn ơi đâu rồi ?
Dưng không anh lại khóc cười
mười ngón tay vụng vẽ mười gian truân.

Xòe ra cơn ngớ bỗng dừng.
Người dưng nước lả...lưng chừng...thế thôi.
Ví dầu muối mặn gừng côi,
Ủ tình chín nẫu, ủ xôi rượu nồng .

Xòe tay thử nắm hư không,
có nắm được dòng giấm bỗng ngỗn ngang ?
Đi tìm bụi chuối cuối làng
đào sâu củ nhớ nhuộm vàng tương tư.

Xòe em váy đụp thuở chừ ?
Cột vào yếm thắm cho lừ đừ nhau.
Này anh, xòe hết ẩn sâu...
Chẻ câu hứa hẹn , chẻ sầu riêng ai !

Mưa phố núi 13-9-2012

 
 
 


       Vô đề

       Anh !
Hãy ẩn dật bóng đêm
khi rừng thiêng bừng bừng ngọn lửa.
Nếu gọi, em sẽ mở cửa
những cánh thư tình gởi gió bay xa...

Thi ca
Cho hồn ta rộng mở,
dong đuổi thênh thang tìm chân lý cõi người.
Một đời để sống vui,
và một thời để nhớ.
Để mơ !
Đợi chờ...

Niềm tin tràn ngập cõi giới
Anh- em - chúng ta.
Ngày - đêm -giao thoa !
Và anh sẽ bước ra từ bóng tối,
ánh mặt trời chiếu rọi.
Bình minh cháy trên môi
riêng cõi em thôi.
Anh - Thượng Đế .

Mưa phố núi 13-9-2012      
Posted by Unknown at 11:36 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Thơ - Vac an dem

KHỞI ĐẦU VÀ KẾT THÚC

Khi Tôi nhóm lên bếp lửa đầu tiên trong thạch động
Bằng sức nóng ma sát giữa hai que cây
Đem lưỡi rìu sơ khai ra mài
Con sói tiền sử bất giác tru lời tang khúc
Hàng cổ thụ tiên tri lên tiếng khóc
Hiểu đời sống thảo mộc không còn sở hữu giấc mơ trường sinh
Và ngọn núi tự cắt lưỡi để linh hồn dãy đồi rút lui vào lặng thinh.

Khi họ gọi tên Tôi là Albert Einstein
Là Thomas Edison, là Alfred Nobel, là chất nổ
Là đập thủy điện, là thuốc trừ sâu, là vân vân trăm nghìn tên khác nữa
Ngọn gió thiên niên mất chốn ẩn cư
Vầng trăng vàng đêm thất tiết bài thơ
Bao sóng vỗ tự trầm vào biển cả
Gia tài mẹ, còn chăng, chỉ lềnh khênh những phố nhà vừa giải tỏa
Ngỗn ngang vôi vữa bê tông
Mặt đất trở mình nằm tưởng niệm dòng sông …
ĐCĐ


 
 
CHẺ

Cầm dao chẻ tóc làm đôi
Chẻ khóc làm tám chẻ cười làm tư
Rồi thêm đem mớ danh hư
Cầm dao chẻ cái hình như thất tình

Cầm dao chẻ thuở tươi xanh
Chẻ con sông chảy ngon lành em cho
Chẻ vết chân đất lò cò
Ấu thơ ăn gió diều no cánh chuồn

Cầm dao chẻ chiếc trăng tròn
Chẻ tuổi mẹ ướt cong đòn gánh vuông
Nay em phố mai ta phường
Bôi mày vẽ mặt diễn tuồng nhớ thương

Cầm dao chẻ hột mưa tuôn
Buột lên tay muộn bớ hường nhan ơi …
ĐCĐ

 

 
NÀY EM, THÔI HÃY ...

Chẳng nhớ ai buông anh vào cảnh giới này
Có thơ có nhạc
Thất ngôn, tứ tuyệt và lục bát …
Cả cách viết không vần thoải mái tự do
Trán anh chưa hằn ngang dọc vết âu lo
Huyền diệu ghé vào, em, buổi cỏ

Gối đầu lên thương yêu, anh tìm giấc ngủ
Thở ca dao hương thị hương chanh
Giữa một thế giới đau đớn thức canh
Đồng hồ điểm từng giờ tàn hoại
Rừng chặt đốn, biển nguồn xâm hại
Tham vọng treo thanh gươm bén trên đầu

Mắt em hiền sao cứ đâu đâu
Ám ảnh chi một ngày không vũ trụ
Hãy nghe anh học lời con chim nhỏ
Hót thản nhiên, dù đang hót trong lồng
Học loài nai thích thú chạy long nhong
Dù chốc nữa là mồi ngon đặc sản

Tránh sao thoát bốn bề tầm đạn ngắm
Mà chính số phận ta là kẻ xiết cò
Hãy hôn nhau chia lấy mỗi cơn ho …
ĐCĐ
 
TỰ DƯNG NHỚ HOÀNG THỊ VÂN

Tự dưng chân bước vỉa hè
Miệng ngậm đầy nhóc bùa mê ngải trầm
Tay bưng hũ cốt tình câm
Trái tim ngưng đập từ lầm lẫn nhau

Chắc gì trầu đã nợ cau
Ta nâng chiếc lá không màu rất thu
Nhốt vào con mắt chưa mù
Đeo gông làm một gã tù nhân ngoan

Tự dưng hồn phách tan hoang
Phố chiều lạc giữa vô vàn phù hoa
Lâm râm mấy khúc sến ca
Chờ mây em thả cuộc mưa tẩy trần

Tự dưng nhớ Hoàng thị Vân …

ĐCĐ


Posted by Unknown at 10:53 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Wednesday, September 12, 2012

Thơ -Tiếng Thu


 
Tiếng Thu
 
Đã thấy hồn thu trở về
Trong làn gió trổi đê mê
Dẫu ngày lặng lẽ mùa chẳng hẹn
Vẫn dài tiết đợi tháng lê thê.
 
Ai ngắm sắc thu mơ màng ?
Ẩn tình dấu nghĩa vẹn toàn
Bồi hồi nổi nhớ trôi qua cửa
Gởi lên trời thẫm ý miên man...
 
Nếu biết lòng thu chứa chan ?
Nai vàng ngơ ngác hoang mang
Ngàn năm hồ dễ chân tình ấy
Còn hẹn còn mong ước nguyện vàng.
 
Gió thu dìu dịu khẽ khàng
Khói chiều nhàn nhạt loang loang
Biết ai còn đợi, sao mùa đến ?
Rụng chiếc lá bàng, vẳng thu sang.
 
Mưa phố núi 12-9-2012

Posted by Unknown at 11:41 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Monday, September 10, 2012

Thơ - Thu Levitan

Thu Levitan

Chân buồn trở gót thăm chốn cũ
Đọc thơ lòng dạ ấm ngọt ngào.
Vẫn anh xứng mặt nam quân tử !
Ôm mưa thả gió giữa trời cao.

Ơi hồn thu cũ chớm xôn xang.
Thu Levitan ngập lá vàng,
Mùa đi mãi miết tình nguyên thủy
Có cần những lời lẻ hênh hoang.




Mãi còn ký ức anh bên em...
cùng ngắm vàng rơi rót xuống thềm.
Đợi nhau cùng đếm hồn thu thảo.
Thu này...lặng lẽ...chờ đông sang.

Có ai ngăn được thu trút lá ?
Vẽ lên sắc thắm nét võ vàng.
Ai người thấu nỗi lòng cô lữ ?
Dõi bóng nai hiền dạ chứa chan.

Cho đi cho hết những mùa yêu...
Giữ lại trong em một túp lều
Bến sông nho nhỏ con đò nhỏ,
Chở tình chở nghĩa nặng liêu xiêu.

Mưa phố núi 10-9-2012


Posted by Unknown at 10:43 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Sunday, September 9, 2012

Tùy bút - Ngụm Trà Kinh Điển- Trần Mộng Tú

Ngụm Trà Kinh Điển- Trần Mộng Tú

Ăn cơm chiều xong, tôi pha bình trà “Kinh Điển”(1). Không biết ai là người đặt tên trà hay thế, chỉ nghe hai chữ Kinh Điển đã thấy như uống được cả một dòng thời gian xa xôi hàng thế kỷ từ trong ấm trà rót ra. Mang bình trà ra hiên trước, ngồi ở cái băng đặt sát tường, vừa chậm chậm uống từng ngụm trà vừa nhìn sang bên kia hồ, buổi chiều đang xuống đến chân những ngôi nhà nằm sát mặt nước. Nắng quái buổi chiều rực lóe một đường viền trong suốt trải dài chiều dọc từ phía trái sang đến ngã ba hồ bên phải, lấp lánh như ánh sáng của chùm đèn pha lê. Cái nắng buổi chiều trước khi sắp tắt sao mà đẹp thế. Chắc tại sắp tắt nên nó cố khoe hết vẻ đẹp một lần cuối.

Tôi chậm chậm uống từng ngụm trà, như uống thời gian cổ xưa, như uống không gian hiện tại hòa tan vào trong mỗi giọt trà.

Mấy hôm nay đọc báo, biết Neil Armstrong vừa trở lại mặt trăng ở tuổi 82. Lần này chàng ở lại luôn, chàng không quay về trái đất như lần đầu tiên, cách đây hơn bốn mươi năm về trước, khi chàng mới 39 tuổi. Chàng là người đầu tiên đặt chân lên hành tinh, chàng đã hãnh diện khắc ngang hành tinh với câu nói bất hủ:
“That’s one small step for a man, one giant leap for mankind” (2)
-Đó là bước nhỏ của một con người, nhưng là một bước nhẩy vọt vĩ đại cho nhân loại.
Chàng cắm lá cờ của nước Mỹ trên mặt trăng trong xúc động và hãnh diện tột cùng. Chàng được cả thế giới coi là anh hùng của thế kỷ.

Thế sao mặt trăng lúc đó vẫn không giữ được chân chàng nhỉ? Có lẽ chàng vẫn thấy trần gian là nơi hấp dẫn hơn. Đặt chân lên mặt trăng, bước la đà trên khoảng không gian xa lạ trong bộ quần áo phi hành, nhìn ngang, ngó dọc chẳng thấy một bóng người, chẳng nghe thấy tiếng chim hót líu lo, tiếng ngựa xe di chuyển. Cái hành tinh im lặng đó chẳng quyến rũ được người đàn ông mới đi hết nửa đời người. Chàng bay trở về trần gian, đặt lại bàn chân lên mặt đất với tất cả những hệ lụy của nó.

Tôi uống một ngụm trà nữa, nắng bên kia hồ bắt đầu nhạt dần, ánh nắng yếu hẳn đi, đường viền sát hồ như nhòe ra. Khó mà nghĩ được chỉ cách đây năm mười phút mà phong cảnh biến hóa khôn lường như thế. Như là một bờ bãi khác, một cồn sông nước khácTôi nghĩ đến bộ quần áo của phi hành gia, một bộ quần áo may bằng trí óc thông minh của bao nhiêu người chập lại. Một chiếc nón an toàn trên đầu, một chiếc áo liền quần với những phần trên ngực, lưng, hai cánh tay và hai ống chân áo được may thật dầy để che chở những va chạm có thể xẩy ra. Bộ quần áo chịu đựng được cái lạnh dưới 250 độ âm (minus 250 F) và sức nóng 250 độ dương. Nó che trở thân thể phi hành gia không bị tổn thương bởi các quang xạ trong không gian, bởi những hạt bụi li ti trên mặt trăng chuyển động nhanh hơn cả những viên đạn bắn ra, chắn cả những tia sáng quá chói chang lọt vào mắt. Ngoài ra, nó còn cung cấp dưỡng khí để thở, cung cấp nước để uống. Chưa hết, chiếc áo lót bên trong, bó sát vào người cũng được cài vào những ống nhỏ có chứa khí và nước, dung dịch này luân lưu khắp phần ngoài cơ thể để giữ cho phi hành gia mát mẻ trong khi di chuyển lơ lửng ngoài không gian. Trang bị kỹ càng như thế mà sao lần đó chàng vẫn không muốn ở lại. Sao chàng không bắt chước tổ phụ, làm người khai phá dinh điền (không, khai phá mặt trăng chứ), lập nhà, xây chợ, xưng vương, làm nên một giang san mới.

Tôi uống thêm một ngụm trà, nắng bên kia hồ bắt đầu tan vào trong nước, một vài đốm lửa nhỏ nhoi đã được thắp lên, hắt ra từ những ngôi nhà trong những lùm cây thấp.

Tôi tưởng tượng Neil đang trở lại nơi chàng đã đến và bỏ đi. Lần này chàng thấy gì, và điều gì đã làm chàng quyết định không trở lại trần gian nữa. Cái hành tinh chàng tới hôm nay có phải là hành tinh mấy mươi năm về trước chàng đã tới? Chàng có phân biệt được cái nào là bản chính, cái nào là bản sao. Nếu nơi trước đây chàng không thấy người, không thấy chim, không thấy bướm, không thấy ngựa xe, thì bây giờ chàng có thấy không? Tại sao lần trước chàng trở về nhưng lần này chàng ở lại.

Tôi uống thêm một ngụm trà nữa, nước trà đã bắt đầu nguội nhưng hương trà vẫn ngấm, thơm ngát trong mỗi chân răng. Ngẫm nghĩ, chắc lần này Neil đã tìm thấy một hành tinh có tất cả những điều chàng yêu thích và chàng quyết định ở lại. Hành tinh này chàng bay đến mà không cần bọc mình trong lớp áo ngày trước, lớp áo may bằng trí thông minh của bao nhiêu con người. Chàng chỉ mặc một bộ quần áo may bằng vải thường như tất cả mọi người khác mặc, khi đi đến một chỗ trang nghiêm hay hội hè nào. Bộ quần áo chàng mặc không chống đỡ gì được cho thân thể chàng, và chàng cũng không nhất thiết cần chống đỡ gì nữa.

Tôi ngẫm nghĩ đến cái phi thuyền chàng bước lên trước hàng triệu triệu cặp mắt của thế giới và cái áo quan chàng bước vào chỉ có người thân trong gia đình và một số bạn hữu. Một cái phóng lên không gian cao vút và một cái đặt xuống lòng huyệt thấp. Cả hai cùng đưa chàng vào một hành tinh.

And when you have reached the mountain top, then you shall begin to climb.
And when the earth shall claim your limbs, then shall you truly dance. (On Death- Kahlil Gibran)

Khi anh với được chóp núi, đấy là lúc anh sẽ bắt đầu trèo
Khi mặt đất làm chủ tứ chi anh, là anh thực sự sẽ nhẩy múa

Và cái hành tinh chàng đến hôm nay, chắc chắn chàng không phải là người thế gian đầu tiên được tới đó.Thế liệu chàng có gặp ai không?

Tôi đứng lên, buổi chiều thật sự đã ra đi nhường cho đêm đến. Tôi không nhìn thấy gì bên kia hồ nữa, ngoài mấy đốm lửa nhỏ nhoi. Bình trà Kinh Điển còn lại một ngụm cuối cùng. Tôi rót xuống bên kia thành bao lơn, như rót mời xuống mặt hồ. Một hành tinh huyễn hoặc của tôi.

Không gian của phút giây này, không gian của ngàn năm trước có gì khác nhau không và tôi đang đứng ở hành tinh nào?

Trần Mộng Tú
8/2012

nguon : mientaongo.net
Posted by Unknown at 11:10 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Tùy bút TMT

Thơ - Vòng quay kỷ niệm

Ấn vào hình để xem hình to hơn

Tên: dap_xe.jpg
Xem: 7
KT : 45,1 KB
ID : 452

Vòng quay kỷ niệm

Quay tròn, quay tròn từng vòng xe.
Rộn ràng trái tim em nhỏ bé,
gió nghịch tóc bay, vờn khe khẽ.
Kỷ niệm thơ ngây nhè nhẹ vào đời.

Suốt một đời, chỉ một bầu trời thôi !
Giữ ưu ái cột ghìm dây kỷ niệm
Cả khoảng trời - em - một màu miên viễn,
trắng tinh khôi đem ước nguyện vào đời .

Lả lơi gió cuốn...
rã rời chân ai.

Từng vòng xe đạp quay,
ngất ngây bờ tóc rối.
Môi nào thơm vời vợi...
tiếng ai khúc khích cười.

Em hỏi tôi có mệt ?
vai thấm đẫm mồ hôi.
Tôi cười vui vụng dối
chở em suốt cuộc đời.

Rồi em đã xa tôi...
xe đạp buồn quá đỗi !
Chẳng còn ai đèo vui,
tôi và xe thui thủi.

Phố chiều ngập Honda
những vòng đời vội vả .
Em ơi ! Em rời xa...
Hồn tôi làm gió cả .

Mưa phố núi 8-9-2012

Posted by Unknown at 10:44 PM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Thơ

Wednesday, September 5, 2012

Tùy bút - MÙA TỰU TRƯỜNG


MÙA TỰU TRƯỜNG



Đã bước vào tháng chín, Cali vào thu, một vài cơn gió thoảng se se cái lạnh mát mẻ dễ chịu.Mùa tựu trường, những đàn chim non chíu chít bay về lại sân trường. Các chú ve sầu -chắc đã mất dạng trên những vòm phượng vỹ Sài Gòn thương yêu năm nào. Phượng Tím Cali như đang phai nhạt dần hương sắc. Những cơn gió heo may đã về lại chốn này, thổi bay những tàn phượng tím rụng đầy trên thảm cỏ, trường vắng lại bắt đầu xôn xao. Những vạt áo tươi màu, rực rỡ rồi sẽ tề tựu về cả đây. Ươm đầy thương nhớ, mong thu về, để những vạt cỏ được tắm đẫm trong sương thu.

Sân trường Bùi thị Xuân xưa, giờ còn chăng những đôi mắt nai hiền bỡ ngỡ. Còn chăng những bờ tóc xõa lóng lánh thơ ngây ?
Kỷ niệm ? sao như vẫn đong đầy trong nổi nhớ.
Ta đâu còn cái tuổi để được tung tăng cặp sách đến trường, còn đâu được nhõng nhẻo vòi tiền mẹ mua quà sáng.Còn đâu những ánh mắt hấp háy liếc dọc nguýt ngang khắp sân trường tìm xem ánh mắt anh con trai nào thông minh hơn. Còn không tiếng Guita chập chùng của Luân Vũ đi theo bước chân Mưa ?

Trường làng tôi ,cây xanh lá vây quanh ,muôn chim hót vang lên êm đềm.Lên trường tôi con đê bé xinh xinh ,lan qua đám cây xanh ,nhẹ lướt !...

Mai Chân nè ! bữa trước bồ hỏi Mưa có còn nhớ lần hội diễn văn nghệ toàn trường niên khóa 84-85 không ? nhớ chứ Mai Chân, nhớ chết đi được ấy chứ ! không biết bồ kiếm đâu ra tà áo dài màu hồng phấn cũ xì cho Mưa mặc đó. Aó của bồ đẹp hơn làm mình cứ phụng phịu giận hờn không muốn ra sân khấu.Thầy chủ nhiệm giới thiệu đến lần thứ ba, bồ vừa đi vừa lôi cổ mình ra sân khấu. Khán giả ngồi ở dưới cười ran, bồ thì cao lêu ngêu, ngực xẹp lép trong tà áo dài tím Huế kiêu kỳ. Mặt bồ cứ nghênh lên ra dáng chị cả, còn mình bé tí tẹo như cái kẹo bọc giấy hồng. Tà áo còn dài hơn thân người, mình đi mà cứ sợ vấp té. Sân khấu bằng gỗ ghép mình đi guốc cao gót, sợ ơi là sợ ! Mình khớp đến nỗi hát chẳng ra lời, bồ cứ hích vai mình mãi, sao bồ lại có được dạn dĩ và tự tin đến thế. Nhờ vậy mà cứu mình. Nữa bài đầu coi như bồ đơn ca, nữa sau mình mới bắt kịp hát bè theo bồ. Bữa đó không biết Luân Vũ nhà ta ăn trúng thứ gì mà ổng đàn quá tới. Bài hát còn chưa dứt nhịp, thì khán giả đã vỗ tay như pháo. Không phải vì tụi mình hát hay... mà vì...diễn...coi ngộ quá. Còn đoạt giải ba khuyến khích mới bảnh chứ. Tụi bên lớp P cứ là tức cành cạch...nhớ ghê luôn hỉ ?

Sau buổi biểu diễn đó thì bộ tam tụi mình thân hơn bao giờ hết. Trường làng tôi đã trở thành bài hát hiệu của lớp.Bọn mình đi tới đâu cũng bắt Luân Vũ phải vác theo cây đàn. Sông Biên Hòa, núi Bửu Long, suối Tiên, suối Lồ ô... đâu đâu cũng in dấu chân bọn 12a bọn mình.

Mai Chân bây giờ là đại gia của rừng phong, ấm êm một cõi, sắc nước hương trời còn hơn cả ngày xưa, thời con gái !

Mưa tui là kiết gia của Little Sài Gòn, nhàn nhạt đời mưa gió. Nhan sắc cũng thường thường chẳng thêm tí nào, có hơi phệ...hơn chút xíu.

Luân Vũ vẫn đẹp trai như xưa, còn là độc thân quý tộc của xứ tuyết Chicago. Vẫn đều đều mỗi năm một chuyến về thăm trường xưa phố cũ.

Chỉ còn hai tuần nữa thôi, chàng cũng sẽ giả từ kiếp cô độc. Sẽ về Nha Trang cưới vợ nhí...đã ha ! Cô vợ bé tí ti vậy không biết...mần chi được vậy ta ? thiệt ngày anh 22 tuổi em mới vừa chào đời...nay anh đà bốn mấy ta mới cưới nhau thôi...Rồi anh 60 tuổi em vẫn còn phơi phới...

Đừng giận mình Luân Vũ nhé ! bữa hôm trên facebook chat với bạn, Mưa có đặt vấn đề, sợ rằng cô bé đó chỉ có thể chia vui cùng bạn, lại không thể xẻ nhọc nhằn. Bạn chưa bao giờ lập gia đình nên chưa hiểu hết điều mình nói. Mình đã thâm niên 17 năm trường rồi bạn ơi ! ngọt bùi cay đắng ta nếm đủ, biết quá nhiều rồi còn gì. Tình yêu chỉ đẹp lúc ban đầu, khi bước vào hôn nhân sẽ tụt lại hàng thứ yếu. Không có gì quan trọng hơn là sự chia xẻ cảm thông đồng điệu. Cũng là Đinh Mùi mà sao ông khờ câm vậy không biết ? Nhan sắc của người con gái cũng mong manh chóng vánh như hàng cây đang trút lá ngoài kia.Tánh ông xưa nay có ai hiểu hơn tui được, Luân Vũ nhút nhát ủy mị như con gái, lại ít nói kín đáo, thích suy gẫm nhiều hơn là đối thoại. Nhiều lúc nói chuyện với ông mà tui cảm tưởng như mình là chị hai nói chuyện cùng cậu bé vậy. Người gì mà ngố, nói chi cũng cười trừ, tức cành hông. Nữa có bị vợ nhí ăn hiếp, đừng làm rộn tui hà ! Không vấn kế đâu, cho chết - biểu ham vợ nhí.

Sáng nay Mưa làm siêng chút xíu , dậy sớm chút ghé trang Bùi thị Xuân để lại vài bài thơ nho nhỏ cho các bạn đó ! bộ Luân Vũ nhớ thơ tui lắm sao?
Vừa vắng người ta có vài tuần thôi là kêu rầm nhặng xị. Người ta còn nhiều việc phải làm mà, quỡn đâu lo post thơ cho ông đọc. Xí...! thấy ghét. Còn không lo mà họa thơ tui cho hay, ở đó mà ấm ớ. Mai mốt ông rước vợ qua bên này, hổng chừng còn hông được phép đọc thơ tui nữa đó !

Sao đàn ông con trai mấy ông sợ vợ dữ vậy ? Vợ, chứ đâu phải má, ông nào ông nấy cứ lấp ló như con chuột nhắt, rầu mấy ông ghê !

Coi Mưa nè, ngon lành hông ? chồng Mưa cũng thuộc loại bảnh trai chứ bộ.
Vậy mà cưng Mưa số dách. Ông bà mình nói con người ta hơn nhau ở cái đức. Mưa tôi lúc nào cũng ngoan hiền , có bao giờ lấn lướt ai đâu. Có sao nói vậy người ơi, không hề biết xảo trá là chi. Bởi vậy tha hồ mà hưởng phước, mỗi tội nghèo...nghèo nhứt lớp mình , nghèo nhứt Bolsa luôn...hahaha... Ta nghèo nhưng ta rất vui , cả đời chẳng sợ trộm cắp.
Ta xấu gái nên chẳng sợ ai gạt tình. Ta vô tư nên chẳng bao giờ mất hy vọng. Càng già lại càng thấy mình phúc hậu nữa nè ! hihihi...

Trường làng tôi,hai gian lá đơn sơ ,che trên miếng sân vuông mơ màng.Trường làng tôi không giây phút tôi quên ,nơi sống bao kỷ niệm ngày xanh.Nơi sống bao mái đầu xanh màu.Đời vui như bao lá xanh ,lá xanh...
 



Nói nhỏ cái này với Luân Vũ nha ! hồi xưa tui cũng mết ông dữ lắm đó. Ai biểu ông đẹp trai...con trai mà cặp mắt cứ ướt rượt...mơ huyền mờ. Nhưng tui cũng giận ông lắm, ham chơi hơn học. Cũng may mà tui có anh H.bản lãnh hơn ông nhiều, so với anh H. ông còn thò lò mũi xanh...khà khà.
Nói ra điều này coi như món quà tặng ông trước khi cưới vợ đó nha !
Tiếng đàn của ông thì nhứt thiên hạ, sau này tui cũng từng hát với nhiều tay đàn, gần đây thì không còn cơ hội nữa, chỉ là karaoke thôi.Trong lòng của Mưa tiếng đàn của Luân Vũ là mượt nhứt, cũng như trong lòng ông, thơ của Mưa là cute nhứt, vậy thôi !

Hy vọng là tiếng đàn của ông và dòng thơ của tui cứ mãi mãi tự nhiên và trong sáng như tình bạn của bọn mình, quý giá thay, gần 30 chục năm, ít sao ?

Mai Chân ! không được ghen với Mưa đâu nha, bởi vì bồ dữ như bà chằn lửa vậy. Mấy anh con trai lớp mình gặp bồ cứ như gặp thái hậu Dương Vân Nga. Ai biểu? con gái chi mà sắc sảo quá ! chỉ có Mưa là hiểu bồ nhứt thảy, bồ chỉ ngầu nơi khóe môi thôi, còn tâm lành như bụt vậy. Nếu không sao tụi mình còn gắn bó đến bây giờ?

Nhân đây mình cũng có vài lời cảm ơn chân tình của Mai Chân dành cho các bạn bè còn lại bên VN nhé ! cũng may mà lớp mình có một đại gia tâm từ bi như bồ, nghèo như mình - chỉ có cái miệng hô hào là giỏi thôi.

Cảm ơn tất cả đóng góp của Mai Chân dành cho bạn bè , cũng như của tất cả các bạn dành cho Bùi thị Xuân yêu dấu . Mãi mãi, Trường Làng Tôi là nhạc hiệu trong lòng bọn mình nhé. Nào ,các bạn hãy cùng Mưa hợp ca thêm một lần nữa nào ! Hát cho thật to lên và phải nhịp nhàng mới đúng.


Trường làng tôi nay vang tiếng ê a, nay in bóng bao em nô đùa
Trường làng tôi không giây phút tôi quên, dù cách xa muôn trùng
trường ơi !




Mưa phố núi tháng 9 -2011


          
Posted by Unknown at 1:26 AM 3 comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Tùy bút

Truyện ngắn - TUỔI NÀO CHO NHAU


TUỔI NÀO CHO NHAU



Tùng pha hai ly cà phê đợi Trâm, chẳng biết cô nàng ăn sáng không nhỉ ? Sáng nào Tùng cũng ăn cháo mạch, gọn nhẹ. Hay cứ bắt sẵn nồi cháo đậu vậy? Bọn trẻ thì đã có pizza, bánh mì ốp la.

Trâm ra vườn hái vào một ôm hoa lớn, hoa artichoke vừa hé nụ với vài đóa hướng dương, cắm tất cả vào chiếc lọ thủy tinh lớn để ngay giữa bàn. Căn bếp sáng rực hẳn lên. Tùng trồng những thứ hoa này chỉ đợi bàn tay Trâm. Khi còn sống, Nga vợ Tùng chỉ yêu hoa hồng, hoa cúc.





- Cô muốn dùng gì vậy Trâm ?
- Sao cũng được mà, anh sao thì cứ cho Trâm vậy.

Nồi cháo vừa chín tới, Tùng múc ra từng chén nhỏ bưng ra bàn để nguội. Cháo đậu xanh dùng với đường cát trắng là món mà Tùng thường đãi bạn bè mỗi khi hội họp. Trâm thường dùng cháo kèm với ít thịt chà bông do chính cô làm thường mang theo.

- Hôm nay cô muốn đi đâu cho anh biết nhé !
- Cần đi chợ Việt anh à, em đã check qua tủ bếp nhà anh thấy thiếu rất nhiều thứ. Em phải nấu những món Bách yêu thích, sợ thằng bé thèm đã lâu...
- Bọn trẻ dậy muộn nhỉ ! Nắng đã lên thật cao rồi kia.
- Em quên chưa báo với anh, sáng nay cô cậu rủ nhau vào rừng chơi rồi. Bách soạn nhiều thứ mang theo lắm, thằng bé tháo vát nhỉ ? Anh thật khéo dạy con !
- Sao ? Cô cậu quen nhau rồi à ? Xời ơi, thế mà tôi cứ lo thằng bé vụng về làm phật lòng con bé cưng nhà cô.
- Bách ăn đứt bố đấy ! Trâm nguýt Tùng bằng đuôi mắt tình.
- Thế à ? Tùng ngắm Trâm - vẫn nét cười thèn thẹn, vẫn suối tóc buông lơi, vẫn cách nói chuyện đầy ẩn ý...
- Anh bảo này...
- Vâng ạ ! Cô đưa tay với, nhấp ngụm cà phê.
- Nếu ngày trước anh bạo mồm chút xíu... tỏ tình với em, thì em có nhận lời anh không ?
- Ơ ...Trâm cố nén không để sặc cà phê.
- Có không hả em ? Trâm !

Tô cháo nghi ngút khói, hương cà phê thơm lừng...
Đã lâu chưa có ai chu đáo với Trâm như thế. Từ lúc chia tay Khoa, Trâm một lòng lo lắng cho con. Trâm gắng sức bù đắp những thứ mà bé Nhã My còn thiếu nơi người cha. Trâm làm overtime bất cứ lúc nào có thể. Trâm không về Việt Nam, cũng không ra nước ngoài. Sau giờ làm việc về nhà ngay với con, đi theo con bất cứ nơi đâu cô bé muốn. Nhã My có những thứ mà một đứa con nít sanh ra trên đất Mỹ phải có. Cô không chối từ điều gì với con, cô quên hẳn bản thân mình. Cô cắt xén thì giờ dành cho bạn bè, không phải năm nào cô cũng tham gia họp nhóm. Cô đã quên rằng chính bản thân cô cũng cần ai đó chăm sóc bảo bọc. Năm ngoái mẹ Trâm lại đổ bệnh, cô phải đón mẹ về ở chung. Sau khi bán nhà chia cho Khoa một nữa , mẹ con cô phải dọn về một căn hộ hai phòng. Giờ có thêm bà ngoại, hai mẹ con cô phải ở chung một phòng. Công việc ở nhà thương càng ngày càng ít, giờ làm việc của cô cứ bị xén dần dần. Cô nhận thêm vai trò y tá tư gia, đến nhà riêng chăm sóc các sản phụ mới sanh, hoặc những em bé có dị tật bẩm sinh. Hết công việc là con, hết con thì quay qua mẹ. Sự bận rộn khiến Trâm mệt mỏi quay cuồng, nhưng cũng chính nó khỏa lấp nổi đau trong lòng Trâm.

Tùng kéo ghế ngồi sát bên Trâm, sát đến nổi cùi chỏ đụng vào người Trâm. Vậy mà cô vẫn yên lặng, càng ngày cô càng trở nên yên lặng.
- Trâm ơi, Nga mất đã lâu. Khoa cũng đi biền biệt, tuổi anh chất chồng, em đâu còn trẻ nữa. Chắc em hiểu lòng anh ? Ngày xưa, anh cứ do dự mãi nên vuột mất em. Hồi con gái em kiêu kỳ quá ! Lại cứ đẩy Nga cho anh.
- Vì em biết rõ Nga yêu anh.
- Còn em ? Anh thích em trước mà, thích ngay lần đầu gặp gỡ. Hôm mà hai đứa em trốn học vô sở thú chụp hình để anh bắt gặp. Bữa đó em mặc chiếc áo màu mận chín có những đốm tròn như hòn bi. Em đi đôi guốc quai trong lộp cộp khiến anh chú ý. Em không nói gì suốt buổi mà đêm đó anh không sao ngủ được.
- Anh và Nga hạnh phúc mà ! Sao lại trách em ? Thằng Bách không phải là sản phẩm của tình yêu hay sao ? Anh thật là hồ đồ, đàn ông đều thế cả ! Tham lam ...ích kỷ...

Trâm không ngờ chính mình hằn học thế. Tại nỗi uất ức đè nén đã lâu, những điều này lẻ ra nên nói với Khoa mới phải ! Tùng trầm ngâm lắng nghe Trâm, như sợ không còn cơ hội để cô mở miệng. Mấy lần gặp trước đây cô giữ khoảng cách dè dặt như những người bạn khác. Tùng chưa bao giờ quên Trâm...kể cả đêm hợp cẩn với Nga.

Nga xinh đẹp khéo léo, săn đón từng suy nghĩ của Tùng, chưa bao giờ làm trái ý Tùng. Nga yêu Tùng tha thiết toàn vẹn. Tùng cũng hết bổn phận chăm sóc Nga. Đôi lúc Tùng cũng ngờ vực chính mình, tại sao Nga chỉnh chu thế mà lòng Tùng vẫn lưu giữ hình bóng Trâm. Tùng không sao quên được đôi mắt ướt buồn buồn...Kiểu Trâm cười nghiêng nghiêng bờ tóc vén, cách cô liếc đuôi mắt mỗi khi nhìn Tùng, đôi mắt nhìn vừa xa xăm lại vừa đắm đuối. Sao Khoa lại phụ Trâm nhỉ ? Khi hay tin Trâm đi vượt biên cùng Khoa thì Tùng biết mình chẳng còn hy vọng gì nữa...

Khi bố Nga mất trong trại cải tạo, Tùng đã mạnh dạn xin cưới Nga để được chăm sóc Nga và mẹ. Mẹ Nga thương Tùng như chính con trai mình. Rồi họ dắt díu nhau ra đi, kẻ đi sau lại định cư trước. Tùng học lại ra trường làm lương cao, Nga chỉ ở nhà lo cho mẹ rồi cho Bách.

Trâm và Khoa kẹt ở trại tỵ nạn hết 3 năm, sang đến Mỹ lại ở vùng tuyết lạnh, 5 năm sau mới về Cali. Hồi xưa Khoa đẹp trai lắm ! Ai cũng ngạc nhiên khi Khoa chọn Trâm mà không phải một dung nhan kiêu sa khác, khiến nhiều bóng hồng đau khổ thất vọng. Ba năm trước Khoa bị thất nghiệp, rồi nghe lời bạn bè rủ rê góp vốn về Việt Nam làm ăn. Môi trường cũ đã khiến bản năng đa tình của Khoa thức dậy. Khoa đòi ly dị và chia tài sản, bạn bè khuyên can thế nào cũng không xong. Còn Trâm thì buông trôi số phận, thế là hết ! Ai giữ được lòng của kẻ muốn ra đi ? Giữ làm gì một tình yêu đã nhạt nhòa hương lửa. Trâm mặc kệ đời, phó thác tình, nhắm mắt lê chân. Đêm đêm lặng lẽ ngắm con mà khóc. Bé Nhã My giống cha y đúc, giống lời ăn tiếng nói, giống cả sở thích ăn uống vui chơi. Cô bé coi cha như ngẫu tượng của mình. Trâm yêu Khoa như tín đồ yêu tín ngưỡng. Nàng cứ tưởng tình yêu là duy nhất, bất tử và không thể thay thế.

- Khoa còn liên lạc với em không , hở Trâm ?
- Dạ , ảnh vẫn gọi về luôn. Ảnh nhớ bé Nhã lắm nhưng nó không chịu tha thứ cho bố . Con bé chặt lòng chặt dạ quá à !
- Còn Trâm ? Em vẫn yêu và chờ đợi Khoa sao ?
-...
- Nếu em yêu Khoa, sao không tìm cách giữ Khoa lại.
-...
- Thôi ăn cháo đi em ! Rồi anh đưa em đi chợ.

Trâm nhỏ nhẻ ăn từng muỗng cháo. Đậu vừa thơm vừa bùi. Cháo nấu vừa chín tới, hạt gạo bung hoa. Tùng khéo lắm. Đàn ông mà khéo léo thế này sao lại bạc phước nhỉ ? Dù không muốn trả lời những câu hỏi của Tùng, Trâm vẫn thích nghe anh nói. Giọng Tùng ấm và trong, khác với giọng Khoa khàn đục trầm bổng. Khoa có duyên ăn nói, lời lẻ rất thu hút. Trâm cứ răm rắp nghe theo không sao cưỡng lại được. Lúc nào Khoa cũng đúng ! Đúng cả khi bỏ rơi Trâm.

" Em, trái tim anh đã giữ hình bóng khác. Chúng ta không thể nào hành hạ nhau. Anh không cho phép mình cứ lừa dối em mãi. Hãy hiểu cho anh ! Anh đã từng rất yêu em. Anh cũng sẻ mãi mãi quý mến em vì em là người vợ tốt nhất mà trời ban cho anh. Chỉ tại trái tim anh khốn khổ, nó khiến anh đa tình. Nếu em thương yêu anh, hãy thông cảm cho anh, thỏa nguyện cho anh nha Trâm."

Khoa đặt Trâm vào khuôn vàng thước ngọc, dẫn dắt con chiên vào một thứ tín ngưỡng đầy mê hoặc của giáo chủ khiến Trâm không còn đường để thoát ra.
Trâm chỉ còn biết trốn vào sự yên lặng, bận rộn mà yên lặng để không thấy mình đang vẫy vùng...Trâm cũng thèm được gào thét...đập phá...thèm được phản kháng lại những làn roi nghiệt ngã đang quất xuống tâm hồn mình.

Nghĩ cho cùng, tình yêu chỉ là điều ảo tưởng. Là thứ mà con người đặt để rồi gán cho nó bao nhiêu là mỹ từ. Tình yêu là gì ? Có ai nắm bắt được nó không ? Hay nó có cánh tự biết bay tứ tung. Sao Khoa có thể phụ rẫy vợ con ? Sao Tùng có thể sống bên Nga mà lòng nghĩ đến một người đàn bà khác ? Nếu Tùng không yêu Nga thì lấy Nga làm chi ? Đàn ông rất giả dối ! Họ giả dối từ lời ăn tiếng nói, cả ánh mắt nhìn. Ngày xưa tại sao Khoa lại chọn Trâm giữa những người đàn bà khác ?

Đã lâu Trâm không dám nghĩ tới đàn ông nữa. Cả đời cô cũng chẳng biết cha mình là ai ?

- Em no rồi ạ ! Em vào phòng chuẩn bị tí nhé ! Chờ em khoảng 15 phút nghe anh Tùng .
- Cứ thong thả thôi em, chờ em cả đời ấy chứ !
Trâm lại nguýt Tùng bằng ánh mắt đuôi dài ngày xưa. Cái ánh mắt đã ám ảnh Tùng suốt bao năm dài.

Tùng đứng dậy tìm chiếc CD cũ bỏ vào máy.
Giọng rề rà của chàng ca sĩ phát âm theo kiểu cách Luôn Đôn xa xưa ...nghe não nề...mà say sưa thế !

" if you miss the train I' m go,
you will known that I'm gone.
You can hear the whistle blow
a hundred miles.
A hundred miles ...a hundred miles..."

Bài hát nhắc Tùng về một thời Sài Gòn vừa đổi tên thay áo...

Đã bao nhiêu lần Tùng cứ đi qua đi lại trước ngõ nhà Trâm mà không dám vào. Tùng rất muốn thổ lộ lòng mình cho Trâm hiểu lại sợ câu chối từ. Tùng không biết ăn nói khéo léo như Khoa. Ở Khoa cái gì cũng nổi trội. Khoa đàn hay hát giỏi lại đẹp trai hơn Tùng. Tùng biết Nga thích Tùng, nhưng lòng Tùng hay hướng về Trâm. Chỉ có một lần duy nhứt Tùng gặp Trâm riêng lẻ. Bữa đó tình cờ chạy honda ngang đường Hai bà Trưng bên Tân Định, Tùng gặp Trâm tan lễ nhà thờ. Mời Trâm vào quán nước lòng Tùng mừng khấp khởi, cơ hội thật tốt...

- Trâm nghĩ sao về anh ?
- Sao ? Là sao ạ ?
- Em có thích anh không ?
Trâm cúi đầu vân vê vạt áo dài, mãi vẫn không lên tiếng. Ly kem chảy tan thành nước, lòng Tùng cũng tan chảy như kem. Tùng đoán nàng mắc cỡ, nên kiên nhẫn ngồi chờ , kêu cho mình ly đen đá thứ hai.
Trời chiều mát mẻ , Tùng rủ Trâm ra sông Sài Gòn chơi. Có lẻ khung cảnh hữu tình sẽ cho Trâm can đảm. Dù gì cũng phải nghe câu trả lời của nàng mới hay...
- Trâm rảnh không ? Anh đưa đi hóng mát.
- Anh ạ, em đã có hẹn với anh Khoa. Em chỉ ngồi với anh tí nữa là phải về rồi.
- Em thích Khoa thật à ? Từ hồi nào vậy ?
-...
- Khoa có tốt với em không ?
- Tháng sau em ra đi với ảnh đấy ! Không biết còn cơ hội gặp lại anh và Nga không ? Anh hãy tốt với Nga, anh nhé !

Thế là hết ! Làm gì còn cơ hội. Mà Trâm đã chắc đâu cho Tùng cơ hội ?

" hundred miles ...that I'm gone ..."

Tình yêu ? Cứ như là trò chơi đuổi bắt. Nếu ngày trước Trâm chọn Tùng mà không phải Khoa ? Liệu Tùng và Trâm có hạnh phúc bên nhau ? Trâm khỏe mạnh hơn Nga, Trâm không bỏ rơi Tùng giữa đường. Tùng có thể là bố của Nhã My hay là bố của Bách đây ? Chà ! Nếu cả hai đứa nó thì hay biết mấy. Tùng rất mê con, khao khát có nhiều con mà Nga thì yếu đuối quá. Có được Bách thì đã là may mắn. Tùng rất thích có con gái, con gái dịu dàng thùy mị, con gái nhỏ nhẻ thường quyến luyến bố. Bách thương bố nhưng không gần gũi lắm.Có khi cả tháng cha con không gặp mặt nhau. Nhớ con, Tùng mò lên San Francisco tìm, cha con uống với nhau ly cà phê rồi Tùng lủi thủi ra về. Thằng bé độc lập quá như không cần có bố ở bên. Giá mà Tùng có một đứa con gái như Nhã My căn nhà này sẽ đỡ hiu quạnh biết mấy. Tùng thèm nghe tiếng con gái nhõng nhẻo, thích nhìn thấy con gái điệu đà, và sẵn sàng chi tiền đưa con đi shopping dạo phố.

Tuổi tác chất chồng, lòng Tùng càng trống trãi. Đôi lúc ra phố thấy cảnh vợ chồng người ta đề huề, lòng Tùng lại rúng buồn. Nỗi buồn cứ râm ran rỉ rả cả ngày...cả tuần không dứt ra được. Nơi làm việc của Tùng cũng có vài cô bạn độc thân. Nhưng họ quá xa lạ ! Họ được sanh ra ở những nơi khác, họ quá trẻ hoặc quá già, quá hiện đại hoặc quá khô khan. Tùng chỉ ước mong một người đàn bà sẽ đi cạnh đời mình như một người bạn cùng gu thẩm mỹ với mình. Cùng trình độ , cùng hoàn cảnh, và quan trọng nhất là có chút gắn bó với khung trời cũ...để cùng tưởng nhớ ...để cùng sớt chia ...để bù đắp...để ...và để !

Trâm ơi ! Tôi biết em đã khóa cửa lòng mình. Em như con chim nhỏ bị thương, thấy cành cây cong hoảng sợ. Tôi khác Khoa, khác cả những đàn ông khác. Cũng như em trong mắt tôi, em đâu có giống ai. Sao em lại không phải của tôi ? Tôi ngẫm mình cũng đâu thua kém ai. Sao em không cho tôi, cho chúng ta một cơ hội hả Trâm ?

Tình yêu là trò chơi của tuổi trẻ ! Cái mà anh cần bây giờ là một tình bạn, tình thân thắm thiết, tin cậy để chúng ta trãi nốt cuộc đời này. Em cứ lủi thủi một mình như thế, dẫu tháng rộng ngày dài cũng nhạt nhòa bóng mây.

Có đôi chim chíu chít ngoài kia. Chúng gù nhau âu yếm. Chúng không sợ nắng, sợ gió. Chúng có cuộc sống ung dung tự tại. Chúng không cần biết ngày mai sẽ ra sao. Sao con người lại cứ phải đương đầu với những khúc mắt của cuộc đời, mà không được như loài chim kia vô tư chắp cánh ?





Tùng bước hẳn ra sân ngắm làn nắng rực rỡ đổ xuống nông trại. Nắng to thế này nho lại được mùa, sẽ rất ngon ngọt. Nho từ nông trại Tùng trồng rất được ưa chuộng, bởi Tùng vẫn quy hoạch nó theo lối tự nhiên. Tùng giữ nông trại này chẳng vì lợi tức. Tùng yêu nông trại này như đã yêu Sài Gòn, yêu Trâm, yêu sân trường bách khoa ngày cũ. Tùng sẽ còn yêu, còn gắn bó, và còn chờ đợi.

Mưa pho nui 8-8-2012




Posted by Unknown at 1:15 AM No comments:
Email ThisBlogThis!Share to XShare to FacebookShare to Pinterest
Labels: Truyện ngắn
Newer Posts Older Posts Home
Subscribe to: Posts (Atom)

Total Pageviews

Blog Archive

  • ►  2013 (29)
    • ►  February (3)
    • ►  January (26)
  • ▼  2012 (299)
    • ►  December (31)
    • ►  November (27)
    • ►  October (24)
    • ▼  September (26)
      • Truyện ngắn -Vũ thư hiên
      • Thơ -Đầu tiên
      • GIỚI THIỆU CA KHÚC MỚI -h o a d i ê n v ỹ a n h t ...
      • Thơ - Dĩ vãng
      • Thơ Cao Nguyên - bay qua hoàng hôn
      • Giới thiệu ca khúc mới - Thổn Thức
      • thơLangthangBNN - Thương Em
      • truyện ngắn LangthangBNN -TRÁI TIM BĂNG GIÁ
      • photos - Hè muộn
      • Thơ Thâm Tâm
      • Giới thiệu ca khúc mới - Theo Mưa Về Phố
      • Thơ - Mùa thu - em & tôi
      • thơ - Giọt nhớ
      • Bí ẩn cuộc tình Hàn Mạc Tử & Mộng Cầm
      • Thơ - Xòe
      • Thơ - Vac an dem
      • Thơ -Tiếng Thu
      • Thơ - Thu Levitan
      • Tùy bút - Ngụm Trà Kinh Điển- Trần Mộng Tú
      • Thơ - Vòng quay kỷ niệm
      • Tùy bút - MÙA TỰU TRƯỜNG
      • Truyện ngắn - TUỔI NÀO CHO NHAU
      • photo by mpn- Cô bé thỏ con
      • photos by mpn
      • Thơ - Đoản Khúc Mùa Thu
      • Thơ - NGẬM NGÙI
    • ►  August (25)
    • ►  July (17)
    • ►  June (9)
    • ►  May (26)
    • ►  April (29)
    • ►  March (39)
    • ►  February (27)
    • ►  January (19)
  • ►  2011 (43)
    • ►  December (12)
    • ►  November (31)

Labels

  • audio thơ (9)
  • bio- poem (2)
  • cảm ơn (1)
  • Chùa Bảo Quang (2)
  • cook (11)
  • Đang Son fr. (4)
  • Dang Son.fr (3)
  • điểm tin (2)
  • essay (2)
  • happy newyear (1)
  • mua (1)
  • Mưa Phố Núi - 02/16/1968 (1)
  • news (8)
  • nhac (3)
  • nhạc (3)
  • Nhạc Giáng sinh 2012 (1)
  • nhac moi (6)
  • nhạc mới (8)
  • phím T.Văn (1)
  • photo (5)
  • photo by mpn (11)
  • photo Thơ (3)
  • photos (6)
  • photos by mpn (5)
  • photos suu tam (3)
  • pleiku (1)
  • poem (1)
  • SHCĐ (1)
  • shopping (1)
  • show (1)
  • SHOWN (1)
  • Sinh hoạt cộng đồng (1)
  • sinh tố (1)
  • song (2)
  • Thơ (63)
  • thơ *BNN* (1)
  • Thơ 1-2013 (14)
  • thơ 11 (10)
  • Thơ 12-2012 (14)
  • Thơ 2-2013 (2)
  • Thơ 5 (10)
  • thơ 6 (11)
  • thơ 7 (6)
  • Tho 8 (1)
  • Thơ 8 (1)
  • Thơ 9 (13)
  • Thơ audio (1)
  • thơ BNN (4)
  • thơ KG (2)
  • Thơ LangThangBNN (1)
  • thơ nhạc (1)
  • Thơ song ngữ (5)
  • thơ Thuydu (1)
  • Thơ tình 1 (1)
  • Thơ tình 10 (6)
  • Thơ tình 2 (9)
  • Thơ tình 3 (10)
  • Thơ tình 4 (10)
  • Thơ Vạc ăn đêm (3)
  • Thơ8 (1)
  • Thời trang (1)
  • Thu tình (1)
  • tmvp (1)
  • truyện cổ tích 2012 (1)
  • truyện đọc (4)
  • Truyện ngắn (17)
  • TT thơ 2 (1)
  • Tùy bút (18)
  • Tùy bút TMT (1)
  • Văn suu tam (1)
  • video (1)

About Me

Unknown
View my complete profile
Ethereal theme. Powered by Blogger.